Người kia không tình nguyện chen vào trong. Tử Vi trốn dưới mặt bàn vụng trộm nhìn. Hai người đeo mặt nạ kia cầm kiếm ngắn màu bạc trong tay, không hề sợ hãi khi đối mặt với đạo kiếm, càng đánh càng mạnh mẽ. Kiếm hoa phi vũ, mặc dù Trương Sơn dẫn nhiều người nhưng tạm thời cũng không làm gì được bọn họ. Lúc này, đám người bỗng nhiên tách ra một con đường, Tử Vi nhìn thấy một đôi giày đen thêu chỉ vàng đập vào mắt. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn dẫn Mạnh Truy đi tới. Mạnh Truy là tên thật của Tiểu Thuyên Tử. Nhiếp Lăng Hàn khoác áo khoác màu bạc, nhìn một hồi, khẽ quát lên: "Dừng tay!" Các binh sĩ dừng lại.Hai nam tử đeo mặt nạ nhảy ra ngoài vòng vây rồi nhìn hắn. Nhiếp Lăng Hàn nói: "Các ngươi là người của Lê Hiên à?" Hai người kia không nói lời nào. "Các ngươi không nói trẫm cũng biết, trầm đã bắt được đồng bọn của các ngươi. Chỉ cần người khai ra chỗ ẩn thân của Lê Hiên, trẫm sẽ thả các ngươi. Lê Hiên đã là nỏ mạnh hết đà, các người đi theo hắn chỉ có một con đường chết." Nam tử đeo mặt nạ cười lạnh: "Nhiếp Lăng Hàn, uổng công Hoàng thượng tin tưởng người như thế, người lại lòng lang dạ sói, đánh cắp chiến công của Hoàng thượng, đặt mọi người trong biển lửa, khiến người người đều muốn giết" Nhiếp Lăng Hàn mặt không đổi sắc: "Đã thế, trẫm thành toàn cho các ngươi!" Tử Vi không quen giọng của hai nam tử đeo mặt nạ kia, nhưng xem bọn họ nói chuyện có vẻ thật sự là người của LêHiên. Nhiếp Lăng Hàn vung tay lên, quan binh lại xông lên. Hai bên đánh nhau tại chỗ, như mưa to gió lớn bỗng nhiên nổi lên, máu thịt và dao sắc va chạm vang dội, tiếng vũ khí đánh nhau vang vọng vào tai. Máu tươi bắn tung tóe, chi gãy và máu tươi vương vãi là thứ còn sót lại sau cuộc hỗn chiến. Hai người đeo mặt nạ này có kiếm pháp sắc bén, Tử Vi chưa từng thấy bọn họ. Nam nhân dưới mặt bàn híp nửa mắt tiến đến bên tại Tử Vi, ngửi ngửi: "Thật là thơm." Tử Vi lườm hắn một cái. Nam nhân nói: "Cô nương trốn dưới mặt bàn là sợ đánh nhau hay là sợ nam nhân kia?" Tử Vi bỗng nhiên giật mình, rút dao găm ra kề ngang trên cổ nam tử kia: "Im miệng! Nếu không ta sẽ lập tức giếtngươi." Nam nhân hé miệng cười: "Cô nương, ta vốn có ý tốt muốn giúp cô mà, về sau cô nương giả nam trang tốt nhất nên đeo mặt nạ, làm gì có nam tử nào da mịn thịt mềm như thế này chứ!" Tử Vi lại ẩn dao găm trong tay xuống. "Cô nương còn dùng sức là ta kêu lên đó." "Ngươi kêu ta sẽ giết ngươi!" Người kia nhếch khóe miệng: "Tại hạ tên Tả Lãng, rất muốn làm bạn với cô nương... Hắn còn chưa dứt lời, nam nhân cao lớn đeo mặt nạ trúng một kiếm, bị Mạnh Truy giơ chân đá trúng tim, lảo đảo ngã vào bên cạnh bàn Tử Vi ẩn nấp. Dòng máu lập tức nhuộm đỏ y phục của hắn, Mạnh Truy nhanh chóng nhảy qua, bỗng nhiên chém kiếm nhỏ trong tay về phía cánh tay trái của người kia. Tay hắn cực nhanh, hai tay như sấm chớp mạnhmẽ quét ngang, máu tươi bắn tung toé ánh đỏ chợt lóe Cánh tay trái của nam nhân cao lớn đeo mặt nạ bị chém đứt. Tất cả diễn ra trong nháy mắt. Tử Vi không trốn được nữa, nàng nói với Tả Lãng: "Nấp kỹ! Đừng ngó đầu, tránh để bị giết!" Nàng đá hắn một cái, đá vào sâu trong cùng của cái bàn. Tử Vi chui ra, chìa Thu Thủy kiếm ra đối phó với kiếm của Mạnh Truy lại đâm tới. Mạnh Truy né tránh, vung kiếm chém về phía Tử Vị, mắt nhỏ thấy rõ là Tử Vi thì lập tức rút kiếm trong tay về! Một nam nhân đeo mặt nạ khác lui lại bên cạnh đồng bọn bị thương, đưa tay điểm huyệt cầm máu cho hắn, Tử Vi lấy thuốc trị thương trong ngực ra rắc vào chỗ cụt tay của người kia rồi xé tay áo của mình băng bỏ lại cho hắn. Ngực trái của hắn cũng trúng một kiếm, Tử Vị cầm máu cho hắn, khóe mắt liếcquan binh bao vây xung quanh. Quan binh bao vây bọn họ, nhưng không tấn công nữa. Nam tử kia chảy mồ hội to như hạt đậu, theo mặt nạ nhỏ xuống tay Tử Vi. Tử Vi thấp giọng nói bên tai hắn: "Lát nữa ta thả b khỏi, các người thừa cơ chạy đi!" Nam tử nhìn Tử Vi chằm chằm rồi gật đầu. Trong Vân thành này vẫn còn người dám trợ giúp bọn họ. Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi đi tới: "Tử Vi, muội để ta dễ tìm quá." Tử Vi không nói lời nào, nàng âm thầm quét mắt một vòng, nàng và Tiểu Tỉnh cộng thêm hai người đeo mặt nạ này muốn chạy đi dường như rất khó. Nàng thở dài một tiếng, bây giờ chỉ có thể thuận theo ý trời! Tử Vi ám chỉ Tiểu Tỉnh lại nhìn nam tử tay cụt kia, giữa cổ nam tử cụt tay chảyra một lớp mồ hôi dày đặc, hắn đang run nhè nhẹ, Tử Vi biết hắn đã chịu đựng đến cực hạn. Nàng móc đạn pháo ra ném về phía Mạnh Truy. Mạnh Truy giơ chân đá đạn pháo vào tường, mọi người nằm rạp xuống đất. Bỗng nghe thấy một tiếng vang rất lớn, trên tường thủng một lỗ lớn, khỏi đen bay lên nghi ngút. Ông chủ tiệm cơm trợn mắt há mồm, mở to miệng quên mất nên nói gì. Nhiếp Lăng Hàn biết năng lực của Tử Vi, khi nàng ném đạn pháo, Nhiếp Lăng Hàn đã nhảy ra phía sau nàng. Tử Vi giương kiếm ngăn cản một đợt quan binh xông tới, hai người đeo mặt nạ kia nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ. Tử Vi lại lấy một quả đạn pháo ra, Nhiếp Lăng Hàn đưa tay nắm cổ tay nàng, cướp lấy đạn pháo trong tay nàng. "Tử Vi, đừng làm loạn nữa." Giọng nóicủa hắn vĩnh viễn dịu dàng, ấm áp như thế. Trước kia, Tử Vi thích nghe thấy giọng nói này vô cùng, ấm áp, thân thiết, có cưng chiều, có bao dung. Bây giờ nghe thấy giọng nói này của Nhiếp Lăng Hàn, Tử Vi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Giọng nói này đáng sợ như thế. Cuối cùng nàng vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Nhiếp Lăng Hàn. Lần chạy trốn này của Tử Vi lại thất bại. Nàng bị bắt về cung, vẫn nhốt trong Vong Ưu cung. Nhiếp Lăng Hàn không hề xử phạt bọn họ, thậm chí hỏi còn không hỏi, cũng không đến phòng nàng. Hắn huy động nhiều người đi tìm nàng như vậy, bây giờ lại bình tĩnh như thế. trong lòng Tử Vi bắt đầu bất an. Thị vệ ở cửa lại nhiều thêm, bây giờ thịvề canh giữ Vong Ưu cung cũng biết sự lợi hại của chủ nhân trong cung này, trong lúc trực ban mọi người đề cao tinh thần hết mức, một chút gió thổi cỏ lay cũng lập tức ngừng thở, tránh để bị ám hai. Nghe nói bốn thị vệ lần trước bị Tử Vi làm hôn mê mỗi người bị phạt bốn mươi gây. Ngày thứ ba khi Tử Vi về cung, bên ngoài đồ trận tuyết lớn, tuyết rơi dày đặc dữ dội che phủ toàn bộ cảnh vật. Tử Vì cảm thân cảnh đẹp như thế mà nàng lại không thể thưởng thức. Lúc sắp đến giờ ăn trưa, một nội thị tên Dương Thanh tới mời Tử Vi: "Công chúa, Hoàng thượng mời công chúa giữa trưa đến Minh Quang điện dùng bữa. Minh Quang điện vốn là nơi Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi chúng đại thần, Tử Vi nghĩ đến có lẽ hôm nay Nhiếp Lăng Hàn mở tiệc chiêu đãi đại thần của hắn, bèn nói với Dương Thanh: "Hôm nay ta không thoải mái, khôngqua đó đâu." Dương Thanh nói: "Hoàng thượng nói, lần này còn mời gia quyền của Duệ vương, gia quyền của Bạc thượng thư, có rất nhiều người công chúa quen biết, mời công chúa nhất định phải qua đó..." "Ta biết rồi, ta sẽ đến đúng giờ." Tử Vi đáp. Vì sao Nhiếp Lăng Hàn lại mời những người này cùng dùng bữa? Hắn rắp tâm làm gì? Hắn lại muốn làm gì? Tử Vi rửa mặt đơn giản, thay một chiếc áo cánh lụa màu tím nhạt thêu vô số hoa kim ngân vàng nhạt, cẩn thận trang điểm. Váy lụa trăm lớp màu xanh nhạt, trên tóc chỉ cài nghiêng một cây trầm phỉ thúy, một sợi tua rua màu bạc tinh tế buông xuống, rủ xuống một hạt châu, lẫn vào trong tóc mai. Rất lâu rồi Tử Vi không dụng tâm trang điểm, nàng muốn gặp Trân Châu và Vu Dung với một trạng thái tốt, lúc này mọi người đều không được suy sụp.Chỉnh trang xong, nàng dẫn Tiểu Tỉnh đến Minh Quang điện. Từ xa nàng đã nhìn thấy mấy hàng thị vệ đứng ở cửa Minh Quang điện. Cửa Minh Quang điện đóng chặt. Tử Vi đi qua, nhìn thấy Trương Sơn và Mạnh Truy đứng ở cửa ra vào. "Công chúa." Mạnh Truy thấp giọng gọi Tử Vi, Tử Vi không đáp lời, cũng không nhìn hắn. Hắn đã từng là người Nhiếp Lăng Hàn sắp xếp bên cạnh nàng. Nàng đã từng tin tưởng hắn như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]