Nháy mắt đã qua mười mấy ngày, vết thương ở ngực Tử Vi dần dần khép lại. Mỗi ngày có người chuyên đưa đồ ăn tới, đều là món Tử Vi thích ăn.
Nhiếp Lăng Hàn mãi không đến gặp Tử Vi. Tử Vi hiểu, hắn còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với nàng như thế nào.
Tử Vi dần dần chấp nhận phản ứng của những quan viên kia, tính cách con người vốn như thế mà.
Trước bước ngoặt sinh tử, lòng hoảng sợ của mọi người về cái chết cuối cùng cũng chiến thắng lương tâm của bọn họ, có cơ hội sống, không có mấy người lựa chọn cái chết.
Khi tuyệt vọng Tử Vi thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn khoảng không hư vô, dường như mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt khác, đôi mắt từ đó vĩnh viễn chìm vào biển băng kia lắng lặng nhìn nàng, cởi bỏ đi vẻ vui cười không bị trói buộc, lạnh lẽo mỉa mai trước kia, chỉ còn lại một mảnh nhìn thấu bình thản, nói từng lần một:
Tiếp tục sống...
Ta biết.
Tử Vi hơi nhếch khỏe miệng, nhẹ nhàng cười với khoảng không hư vô, khẽ nói: "Ta là Tử Vi, da mặt dày như vậy, sao có thể dễ dàng chết chứ?"
Trong cung đề phòng nghiêm ngặt. Buổi tối hôm qua, Tử Vi nghe thấy có tiếng người hỗ bắt thích khách, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người và bó đuốc, có điều rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Là người của Lê Hiến sao? Hắn có khỏe không? Hẳn sẽ trở về chú?
Xung quanh Vong Ưu cung lại có thêm thị vệ bốn phía đều đứng đầy người.
Mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717342/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.