Xử lý xong tất cả những chuyện rối rắm này thì đã qua mười ngày.
Trong hậu cung của hoàng đế chỉ có Đức phi, Tĩnh phi, Hoàng hậu nằm trong Lâm Hoa điện, còn có một vị công chúa Tử Vi của Bắc Di không danh không phận.
Tâm trạng Hoàng thượng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Trên triều đường, Hoàng thượng lại trở về với vẻ ung dung tự đắc như trước kia, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt. Đó là nụ cười bật ra từ đáy lòng, lan đến tận mắt. Hoàng thượng vốn là người hay cười, nhưng không mấy khi bắt gặp kiểu cười đến mắt cũng cười thế này.
Duệ vương cảm thấy rất kỳ lạ. Hoàng huynh có tình cảm với tiểu hoàng tử là bởi vì Nhan Hương, mặc dù không quá thân mật, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của hắn, hơn nữa cũng là con trai duy nhất, nhưng hoàng huynh không hề đau buồn não lòng như hắn nghĩ.
Nhan Hương chết, tim Duệ vương như bị xẻo mất một miếng, hệt như thanh xuâncủa hắn đột nhiên không còn lại như lãng tử lông bông quanh năm suốt tháng bên ngoài, đột nhiên buông bỏ tất cả mộng tưởng, muốn trở về nhà, yên tâm sống cuộc sống như bao người khác.
Thế nhưng người trong nhà có còn chờ hắn hay không? Bây giờ Trân Châu thay đổi rất nhiều, cho dù hắn làm như thế nào, nàng cũng không tiếp tục tức giận nữa, không hề quấn lấy hắn, thậm chí nàng rất ít khi xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng vì sao hắn lại có phần tức giận?
Cho dù là thế nào, hắn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717323/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.