Lê Hiến tỉnh lại đã là một ngày sau.
Gió lạnh mùa đông thổi bay chiếc lá cuối cùng. Phồn hoa tan biến.
Lúc này đầu Lê Hiên như bị bùng nổ, chuyện cũ xông tới như nước.
Trên núi Tử Vi, hắn bị mẫu thân Nguyên Thuần hãm hại, đương nhiên, Nguyên Thuần cũng tham dự. Bị nhốt trên núi Tử Vi. Hắn bị khóa tay chân bởi dây xích thô to.
Phụ vương chỉ muốn để hắn đến núi Tử Vị hối lỗi, không ngờ, mẹ kể lại muốn đòi mạng hắn. Từ xưa đến nay, cho dù người dân bình thường hay là nhà để vương, tất cả những người làm mẫu thân đều có thể làm bất cứ chuyện gì vì con của mình.
Ngày đó, một con rắn nhỏ màu xanh biếc cắn hắn một cái, hắn không động đậy, hắn cho rằng hắn sẽ chết.
Khi hắn hôn mê, một mùi thơm ngát thấm vào hơi thở, có chất lỏng trong veo chảy vào trong cổ họng.
Hắn dần dần khôi phục ý thức. Hắn tỉnh lại, nàng cứu hẳn. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Khoảng thời gian đó, hắn ăn tất cả những vật sống có thể bắt được trong hang núi này, hắn trúng độc, toàn thân khô nóng, xương cốt giống như bị gãy, lúc thì hôn mê lúc thì tỉnh táo.
Sau khi rời đi nàng lại trở về, cho hắn uống nước suối ngọt ngào, mang thuốc, thịt hươu, canh rắn đến...
Tay nàng dịu dàng như gió ấm, nhẹ nhàng đặt trên trán hắn, giống mẫu thân hắn khi hắn còn bé. “Ngươi là al? Vì sao lại bị bỏ ở đây?” Nữ tử hỏi hắn. “Nàng là ai?” Hắn hỏi lại. “Ta, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717321/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.