Chương trước
Chương sau
Phía sau Lê Hiên, Cố Phàm cùng Trương Dương nhíu mày nhìn, thế này thì công chúa quá vô lễ
“Công chúa, Hoàng Thượng đang đến đây.”
Nhiếp Lăng Hàn kêu nảng một tiếng.
Tử Vi lập tức ngồi dậy. Hướng về Lê Hiên thi lễ.
Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng.
Tử VI xoay người ra hoa viên.
Hoàng Thượng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, thế nhưng không có chút nảo tức giận. Cố Phàm củng Trương Dương vô cùng kinh ngạc. Là sao? Năm ngày sau, đêm khuya, Tân Đạt Nhĩ đem mười vạn đại quân vây quanh Phù Thành.
Bắc Di đại quân không hề báo trước mà mãnh liệt công thành, Phù Thành đại quân tuy rằng ngoan cường, cũng sớm có phòng bị, nhưng địch nhân cứ thế tới rảo rạt, các loại phương thức thay phiên tiến công. Hơn nữa, cửa phía Tây Phù Thành đột nhiên vang lên thật lớn tiếng nỗ mạnh.
Lê Hiên ngồi ở trong lều lớn, nhìn Tử Vi vừa mới bị gọi đến tiến vào, “Ngươi đã đem Phù Thành Tây Môn mở ra phải không?”
Tử Vi ngây ngắn cả người, chợt ngộ ra, hắn đem nàng xem thành gian tế.
Tử VI bình thản nói: “Hoàng Thượng, ta vẫn luôn ở phía dưới mí mắt các ngươi. Nếu nói ta là gian tế, vì cái gì tại sao lúc sau không mau chóng chạy thoát, còn ở lại nơi này?”
Bên cạnh, một người thủ lĩnh bộ dáng mặt đầy giận dữ nói: “Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đến dẫn người mở cửa Tây! Ngươi đã nhiều ngày cùng Nhiếp nguyên soái cùng nhau ra ra vào vào, chúng ta đều biết ngươi! Cho nên thời điểm ngươi dẫn người lại đây thị vệ không có cản ngươi! Mới làm chúng ta bị thương vong lớn như thế!” Tử Vi phi vô cùng kinh ngạc, trợn đôi mắt trong sáng to tròn sửng sót: “Ngươi nói dối, ta căn bản không có đi ra ngoài!” “Đừng vội giảo biện! Ngươi đã nhiều ngày quấn lây Nhiếp Lăng Hàn, chính là mục đích này đi. Người đâu tới đây, đánh gãy hai chân nàng! Giải đến trước cửa thành!” Lê Hiên lạnh lùng hạ lệnh.
Nhiếp Lăng Hàn đang ở thành lâu chỉ huy, Tử Vi biết rõ lúc này không ai có thể cứu nàng. Lê Hiên đối xử với người không yêu thì hoàn toản lãnh khốc vô tình, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Lê Hiên đối với Uyên Nhi như thế nào.
Ngay sau đó một người thị vệ to cao đá vào hai chân Tử VI.
Tử VI cảm thấy một trận đau nhức, không thể đứng thăng được nữa, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Lê Hiên đi qua từ bên người nàng, góc áo đen của hắn vừa lúc quét qua gương mặt trắng bệch vì đau đớn của nàng. Lê Hiên bỏ qua nàng, đi lên thành lâu.
Tử Vi bị hai gã thị vệ dẫn theo cánh tay, kéo lê tới thành lâu.
Nàng trên mặt đầy mồ hôi. Gắt gao năm lây đôi tay, nàng sao lại quên mất nàng là thân phận Tử VỊ, lại sao có thể quên người nọ là Lê Hiên.
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không biết Tử Vi bị gãy hai chuhm Thành lâu bên ngoài, ánh lửa đây trời, Tử Vi phóng tầm mắt nhìn lại, quân đội Bắc Di rằm rập.
Phù Thành xuất động toàn quân, trong thành không ngừng truyền đến tiếng nỗ mạnh.
“Hoàng Thượng, Tây Môn sắp thất thủ, vì an toàn, Hoàng Thượng tới chỗ cũ tránh đi.”
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu lại nhìn Lê Hiên.
“Nơi này còn có một người con tin! Lăng Hàn, thám tử vào bên trong Phù Thành, ngươi hiện tại còn có thể bảo đảm người này không có vân đê sao?”
Hắn lạnh lùng hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi, “Phải, ta có thể bảo đảm.”
Lê Hiên ánh mắt khô khốc lạnh tanh nói, “Người đâu, đem Nhiếp Lăng Hàn bắt lấy! Phía sau Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào đã đem kiếm hoành kề trên cỗ Nhiếp Lăng Hàn.
“Hoàng Thượng hoài nghỉ vi thần?”
Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng hỏi Lê Hiên.
“Phải, Lăng Hàn, ngươi đã bị nảng mê hoặc, ngươi tin tưởng nàng như thế, cũng biết Phù Thành Tây Môn mở ra như thế nào?”
Lê Hiên lạnh lùng hỏi.
“Phù Thành Tây Môn do thám tử mở » Ta.
“Sai, là Bắc Di công chúa dẫn người mở ra. Ngươi đã nhiều ngày cùng Bắc Di công chúa cùng nhau ra ra vào vào, các ngươi còn thực thân thiết cùng nhau bên ngoài dùng bữa nên thời điểm nàng dẫn người tới gần cửa thành, bọn lính vẫn chưa quá mức phòng bị!” Tử Vi mở to hai mắt.
Đã nhiều ngày, nàng cơ bản đều ở trong phòng, căn bản không cùng Nhiếp Lăng Hàn cùng nhau ra ra vào vào.
“Đại tướng quân Hàn Chỉ Đảo tạm tiếp nhận chức vụ đại nguyên soái, chỉ huy Phù Thành chiến đấu! Đem Nhiếp Lăng Hàn áp đi xuống!” Lê Hiên lạnh lùng phân phó.
“Lê Hiên, ta căn bản không có cùng sư huynh cùng nhau đi ra ngoải, ngươi đừng trúng kế người khác ly gián!” Tử Vi lớn tiếng nói.
Nàng gào thét ầm ÿ. Tiếng kêu từng đợt truyền tới.
Tử Vi nhìn đến một mảnh ánh lửa phía dưới, người đứng ở nơi đó xa xa nhìn chính mình, đúng là ca ca Tân Đạt Nhĩ.
Mà đứng bên cạnh hắn, là Lê Kiệt.
“Lê Hiên, sư huynh vẫn luôn đối với Đại Hưng trung thành và tận tâm! Khăẳng định là Lê Kiệt, Lê Kiệt đã dùng kế ly gián.”
Tử Vi nói.
Nàng không tin Tân Đạt Nhĩ sẽ để nàng phải mạo hiểm, có thể làm việc này hẳn là Lê Kiệt. Giải thích cho việc này là do việc nàng trốn ở, Tân Đạt Nhĩ cùng Lê Kiệt đều biết.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lê Hiên, “Hoàng Thượng thật sự oan uống vi thần, lâm trận đổi soái là tối ky. Hoàng Thượng nếu không tin được Lăng Hàn, Lăng Hàn nói cuối cùng một câu, nếu không muốn rút lui, có thể phát tín hiệu, trước tiên làm người chúng ta giấu ở Bắc Di hành động, bức bách Tân Đạt Nhĩ hồi Bắc Di.”
Lê Hiên gật đầu, Nhiếp Lăng Hàn lại nói: “Hoàng Thượng, vô luận như thế nảo, vi thần tin tưởng Tử Vi sẽ không hại ngươi. Nếu Hoàng Thượng nghĩ lại, xin tìm hiểu rõ ràng rồi hãy xử lý Tử VỊ.”
“Nghĩ lại? Nàng là Bắc Di công chúa, trẫm tạm thời sẽ không giết nàng.
Nhưng có cái gì phải nghĩ lại?”
Lê Hiên vung tay lên, thị vệ đi lên giải Nhiếp Lăng Hàn đi.
Hàn Chỉ Đào tạm thời tiếp nhận vị trí Nhiếp Lăng Hàn. Kỳ thật là Lê Hiên tự mình chỉ huy chiến tranh Phù Thành, quân Bắc Di vẫn chưa lui ra.
Hàn Chi Đảo sai người thả đạn tín hiệu.
Tây Môn vẫn còn chiến đấu kịch liệt, Tây Môn đại môn tuy rằng bị công phá, nhưng chiến sĩ Phù Thành tắm máu chiến đấu hăng hái, Bắc Di quân cũng không công tiến vào được.
Phù Thành tuy rằng không lớn, nhưng vẫn luôn là vùng Đại Hưng cùng Bắc Di tranh chấp quân sự, huống chi, hôm nay Hoàng Thượng đang ở nơi này.
Nhiếp Lăng Hàn tuyệt không sẽ không thể làm Phù Thành bị cướp đi.
Hàn Chi Đào hoàn toản dựa theo chiến lược của Nhiếp Lăng Hàn phòng thủ.
Hắn biết Hoàng Thượng đều không phải là không tin Nhiếp Lăng Hàn, Hoàng Thượng chỉ là nghĩ Nhiếp Lăng Hàn bị Tử Vi mê hoặc.
Lê Hiên nhìn lại một vòng tiến công, hướng Hàn Chi Đào nói: “Lão Hàn, làm người bắn tin mũi tên báo cho Tân Đạt Nhĩ, nếu không lùi binh, trẫm lập tức đem công chúa như hoa như ngọc này ban cho thủ hạ.”
Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên liếc mắt một cái, lập tức sai người bắn tin mũi tên đi xuống.
Tử VI bị hai gã thị vệ ấn ở trên tường thành, không thể động đậy.
Nàng nhìn Lê Hiên khuôn mặt lạnh lùng vô tình, hiểu ra chính mình đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ.
Ở trong lòng Lê Hiên chỉ có một mình Tuyết Yên, dù nàng có giống Tuyết Yên thì trong tâm trí cứng cỏi của Lê Hiên, nàng chỉ là nữ nhân địch quốc bụng dạ khó lường xa lạ. Trong 2 năm qua quan thần đã nhiều lần có ý đưa tới cho hắn những nữ nhân giống Tuyết Yên nên hiện tại hắn không tin nàng là đúng. Hắn đâu dễ tin như vây. Hắn 1 lòng với Tuyết Yên đang nằm trong Lâm Hoa điện kia, nàng nên vui hay nên buồn đây? Hắn vừa rồi nhìn nàng một cái, nàng ở trong mắt hắn thấy được sát ý. Hắn thật có thể giết nàng.
Tử Vi mơ màng không nghĩ hồ đồ chết ở chỗ này. Nàng phải thoát khỏi đây trước đã.
Nàng đột nhiên 2 tay tấn công 2 thị vệ bên cạnh, bọn họ không đem nàng phòng bị nên bất ngờ bị Tử Vi đánh trúng.
Tử Vi rút roi dài bên eo ra, vắt lên treo ở trên thành lâu, kéo lấy roi dài xoay người nhảy ra tường thành.
Chung quanh truyền đến tiếng kinh hô.
Trên tường thành có, mà dưới tường thành cũng có.
Thời điểm Tử Vi rơi xuống nhìn thấy đôi mắt Lê Hiên gắt gao nhìn chằm chằm nảng, trong tay tên dài hướng về phía nàng, nàng chỉ nhìn hắn, vẫn chưa trốn tránh, trong mắt là dịu dàng yêu thương vô tận. Đó là sự dịu dàng yêu thương của Tuyết Yên.
Dưới lầu binh lính chạy vội duỗi tay chuẩn bị bắt được nàng. Nàng nhảy xuống dưới thành lâu là một mảnh biên lửa. Tân loạn tro tàn phiêu tán, nàng có thể cảm thấy một cô sóng nhiệt từ dưới thân truyền tới.
Lê Hiên rốt cuộc không có bắn mũi tên ra, cơ hội luôn là một cái chớp mắt lướt qua. Hắn lại không có ý muốn giết nàng, chính hắn cũng chỉ hận không thê đánh mình.
Bắc Di tiến công lại bắt đầu. Mũi tên, đá lăn, thang mây, hò hét, tử vong.
Tân Đạt Nhĩ xích tiêu kiếm bắn ra sóng hồng giống cái lồng cả tầng chiếu vào trên người Tử Vi, ánh sáng màu hồng đó như năng lượng hông chiêu vào nàng lại chỉ là sóng nhiệt ấm áp.
Khi sắp lọt vào biển lửa, Tử Vi nhắm mắt lại, lọt vào một cái ôm ấp ấm áp.
Mẫu thân nói không sai, tình cảm lâu dài nhất là tình thuhm Tân Đạt Nhĩ không nói tiếng nào, ôm Tử Vi đến khu an toàn, đem nàng buông ra, nhìn nàng đứng thăng không xong ngã sõng soài trên mặt đất.
Hắn hốt hoảng tiến lên sờ nắn chân nàng, quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt phiếm hồng: “Ai làm?”
Tử Vi cúi đầu vẫn chưa nói chuyện.
Tân Đạt Nhĩ vung tay lên, có người đi lên băng bó hai chân Tử VI.
Tử Vi nhìn Lê Kiệt phía trước nhíu mày.
“Ca ca, hắn là ngươi đã sớm biết ta ở Phù Thành?”
Tử Vi hỏi.
“Uhm” Tân Đạt Nhĩ đáp ứng.
“Thám tử trong Phù Thành là Ninh Vương phải không?”
Tử Vi hỏi tiếp.
Tân Đạt Nhĩ nhìn nàng: “Tử VI, Bắc Di cùng Đại Hưng chiến sự ngươi không cần lo! Ta phái người đưa ngươi trở vẻ.
Mẫu thân bị bệnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.