Tử Vi gật đầu: “Phải. Là vì hắn. Hai năm, Tuyết Yên rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đến hắn như vậy, muội rất khổ sở. Hắn đáng lẽ phải được sống tốt, nếu không, muội làm những cái đó liền không có ý nghĩa.” Nàng không có nói cho Nhiếp Lăng Hàn về chuyện Mạnh cô cô nói của nàng. Nhiếp Lăng Hàn còn đang khiếp sợ không tin nôi..
“Thật sự không thể nói cho Hoảng Thượng ngươi chính là Tuyết Yên sao?” Qua nửa ngày hắn hỏi.
“Đúng vậy, kiên quyết không thể, bởi vì chuyện này cũng liên quan đến đến tánh mạng củng kiếp nạn của hắn.” Nhiếp Lăng Hàn cười khổ một chút: “Tuyết Yên, à không, Tử Vi, muội cả đời chỉ vì hắn tồn tại sao? Tuyết Yên nếu đã chết, cứ như vậy đi. Muội làm một Tử Vi, chân chính Tử Vi. Tổn tại, làm một người sống cho chính mình, hoặc là, chúng ta cùng nhau quy ân đến núi rừng, cùng nhau sinh sống……
Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì biết Tử Vi chính là Tuyết Yên nên hưng phấn, hay là bởi vì chuyện khác.
Tử Vi chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn như vậy, nhưng nàng minh hiểu rõ rang tâm ý của hắn.
“Sư huynh, muội hiểu rõ ý huynh, có điều muội thật là vì Lê Hiên mà sống, làm Tuyết Yên như vậy, làm Tử Vi cũng là như thế. Có phải hay không thực bi ai? Ta cũng câm thấy bị ai, đây là vì cái gì mọi người đều biết, tình yêu là thứ đáng sợ nhất đả thương người, thế mà cứ người trước ngã xuống người sau lại tiến lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717287/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.