Nhìn thấy Tuyết Yên vẫn đang cười yếu ớt, Lê Hiên
nheo mắt lại.
“Tuyết Yên, trãẫm muốn xem nàng có thể chịu đựng
bao nhiêu vì hắn.” Hắn ném nàng lên phản, ngón tay
quấn dây xích lên tay mình.
Tuyết Yên nằm ở đó, bụng dưới trắng như tuyết lộ ra,
trong ngục lạnh lẽo, toàn thân Tuyết Yên run rẩy, môi
nàng tím tái. Nàng đưa hai tay bảo vệ bụng, rúc đầu
vào trong chăn trên giường.
Từ khi nàng mang thai, Lê Hiên chưa từng nhìn nàng
ở khoảng cách gần như thế.
Hản xé rách áo trong của nàng, nhìn cơ thể trắng như:
tuyết của nàng, tay phải của nàng đang nhẹ nhàng
vuốt ve cái bụng tròn kia. Bàn tay hản thô lỗ, vạch lên
da thịt mềm mại của nàng, Tuyết Yên chậm rãi trượt
bàn tay lên đó, cảm nhận được nỗi hận sâu đậm.
Lê Hiên nhìn nàng, hẳn sai người đưa thẻ bài miễn tử
tới cho nàng, vậy mà nàng lại không muốn!
Hắn càng lúc càng phẫn nộ: “Chẳng phải nàng rất
muốn chạy trốn à, vì sao không trốn, nàng muốn chết
như vậy sao?”
“Đúng vậy, Tuyết Yên mệt mỏi rồi. Chết thì sẽ không
còn ai uổng mạng vì thiếp nữa. Thiếp và Điền Minh
không có gì cả, người đổ oan cho hắn rồi.”
Lê Hiên cười lạnh: “Điền Minh đã đi quá giới hạn bổn
phận của mình. Người bên cạnh trấm không thể có.
một chút ý nghĩ khác.”
“Người giết hắn bởi vì hắn giấu người làm chuyện
giúp ta thật sao?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Hiên không trả lời, hồi lâu sau mới nói: “Người bên
cạnh trãm nhất định phải trung thành tuyệt đối với
trãm, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717268/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.