Mặt Tuyết Yên tái đi, ngã xuống đất.
Hình phạt khoét tim! Sống lại một đời, vẫn không
trốn khỏi hình phạt khoét tim!
Nàng nhìn thánh chỉ, nở nụ cười.
Mười ngày sau hành hình, Tuyết Yên nhắm mắt lại,
tim đau như lửa đốt.
Lê Hiên, chàng thật sự muốn giết ta ư? Cuối cùng
giữa chúng ta đã tới mức độ này!
Chàng là Hoàng thượng cơ trí nhất trong miệng mọi
người, hóa ra cũng chỉ đến vậy thôi, Tuyết Yên cười,
lệ rơi đây. mặt.
Những cai ngục đã biết vị Hoàng hậu nương nương
cũ này sẽ chịu cực hình vào mười ngày sau, hình
phạt khoét tim.
Bọn họ chưa bao giờ thấy hình phạt này. Hơn nữa
người bị thi hình lại là một vị nương nương vốn dung
mạo như hoa.
Trong lòng mỗi người dấy lên một đốm lửa.
Mọi người càng thêm hiếu kì về dáng vẻ của vị
nương nương này.
Sáu cai ngục này được điều tới đột ngột, lúc đến,
phạm nhân đã ở đây. Nàng ở lỳ trong rèm trướng, rất
ít đi ra.
Hai ngày nay, chỉ có A Tường từng được thấy dung
mạo nàng. Bọn họ truy hỏi A Tường, A Tường mập
mờ, trong mắt lại dấy lên dục vọng âm Ỉ.
Mỗi ngày A Tường nấu nước nóng cho nàng, rồi lại
bưng nước nóng đã dùng xong của nàng đi.
Thời gian còn lại, trong nhà giam yên tĩnh như nước,
như không có ai.
‘Thế nhưng hôm nay, bên trong đột nhiên vang lên
tiếng hát:
“Tảng đá trong sông bò lên sườn núi, ta gõ cửa cốc
cốc, trông thấy muội muội lay bà ngoại.
Ánh trăng văng vặc một sao trên trời, ngàn vạn tướng
quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717265/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.