Hắn đá bay nội thị và a hoàn quỳ trên mặt đất
không kịp né tránh ra ngoài: “Cút hết ra ngoài!”
Không đợi Tuyết Yên đứng dậy, Lê Hiên đã túm lấy
nàng: “Tuyết Yên, nàng thật sự không có gì muốn
nói với trầm sao?”
“Hoàng thượng muốn nghe gì?” Tuyết Yên bị hắn
bóp cổ, có phần không thở nổi, chợt cảm thấy thật
tủi thân.
“Nếu như nàng không hề có lỗi với trẫm, vì sao, vì
sao không còn…” Lê Hiên muốn hỏi, vì sao hắn
nạp phi mới nàng không tức giận? Cũng không
còn quấn lấy hắn, không còn ghen tuông!
Nhưng hãn vẫn không nói ra miệng. Hán là Hoàng
thượng, trước giờ luôn là họ ngưỡng vọng hán.
“Trong tim nàng thật sự có kẻ khác!” Cuối cùng Lê
Hiên vẫn không nuốt trôi cơn giận.
Tuyết Yên nhìn hắn, nước mắt chảy xuống: “Chàng
vấn không tin ta.”
Lê Hiên cố nén cơn giận của mình: “Nàng lạnh
nhạt với trãm như vậy, bảo trầm tin nàng thế nào!”
Tuyết Yên bỗng nhiên đẩy hắn ra: “Chàng đón
nhận Nhan Hương lần nữa, còn nạp sủng phi mới,
chàng muốn ta không lạnh nhạt với chàng thế
nào?”
“Trãm thấy nàng đang nghĩ làm sao để rời khỏi
trãm đúng không?” Lê Hiên cười lạnh.
“Vậy chàng có thả ta đi không?” Tuyết Yên hỏi.
Hắn ngửa mặt cười, túứm Tuyết Yên lên ném trên
giường: “Đừng mơi Có điều trâm cảm thấy không
giữ lại đứa bé này được đâu.”
“Chàng nói cái gì?’ Tuyết Yên biến sắc: “Nếu
chàng dám động đến đứa bé, đừng mơ nhìn thấy
†a nữal”
Hản hung hăng nhìn nàng, lửa giận hừng hực
trong con ngươi như muốn thiêu chết Tuyết Yên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717256/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.