Tuyết Yên nhắm mắt lại vờ ngủ, không dám cả nhúc nhích.
“Thì ra chàng đã nhận ra từ lâu.” Cửa khép nhẹ lại, Tuyết Yên nghe thấy tiếng bước chân hắn dần xa.
Khuôn mặt đã được lau khô của Tuyết Yên lại ướt đầm.
Lê Hiên đi vào phòng Nhan Hương, Nhan Hương chưa ngủ.
Hắn vào phòng, đứng giữa phòng hỏi nàng ta: “Giữa nàng và Tuyết Yên eó chuyện gì giấu trâm?” Nhan Hương nhìn Lê Hiên: “Nàng ta muốn đuổi ta đi, ta nói ta có thể giúp chàng phá Tuyết thành, nàng ta đồng ý cho ta ở lại.” “Chỉ vậy thôi?” Lê Hiên hỏi.
“Còn nữa, cơ thể chàng bị độc hại tâm mạch, rất khó khôi phục, ta có thuốc có thể chữa bệnh của chàng, nàng ta nhìn phương thuốc cảm thấy ổn, đồng ý để chàng dùng thuốc của ta.’ Nhan Hương nói.
Lê Hiên quay người muốn đi, Nhan Hương ôm lấy hông hắn từ phía sau.
“A Hiên, vì sao giữa chúng ta lại thành ra thế này? Ta không thể rời xa chàng, lẽ nào chàng đã quên hết tình cảm bao năm qua giữa chúng ta sao?” Bóng đêm mờ ảo, không ngờ tới gần lòng vua lại càng sợ, lúc này Nhan Hương nhìn Lê Hiên, đột nhiên cảm thấy không cách nào đối mặt với hản.
“A Hiên, tha thứ cho ta… Nàng ta không kìm được †hì thào nói.
Hản không ôm lại nàng ta, hai tay để xuôi bên người.
“Nhan Hương, ñhững gì trẫi nợ nàng đã trả lại cho nàng. Tình nghĩa giữa chúng ta đã là quá khứ rồi. Trẫm tự có biện pháp với cuộc chiến Tuyết thành, không phiền một nữ nhân nào làm những việc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717243/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.