Chương trước
Chương sau
Lập Hạ lập tức lên xe ngựa, xe ngựa quay đầu chạy về phía trước.
Tuyết Yên nghe thấy tiếng sau lưng như thiên quân vạn mã, nàng vừa tức vừa gấp.
“Tiểu thư! Phía trước là rừng cây, vào rừng cây sao?” Lập Hạ hỏi.
“Đi vào!” Tuyết Yên thực sự không muốn nhìn thấy Lê Hiên, càng không muốn hồi cung.
Xe ngựa đi vào rừng cây, lảo đảo xông về phía trước; “Tiểu thư, phía trước là núi, hình như xe ngựa không thể đi tiếp được nữa.” Lập Hạ sốt ruột nói.
Đang nói, xe ngựa bỗng bị kéo sang phải! Lập Hạ lôi Tuyết Yên nhảy ra ngoài.
Tuyết Yên không biết tại sao lại bỏ trốn bán mạng như thế, là bản năng hay là trốn tránh, chính nàng cũng không phân rõ.
“Hoàng thượng, đừng đuổi như vậy, dễ xảy ra chuyện lắm!” Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy Tuyết Yên đi đến núi như không cần mạng nữa, hắn ngăn cản Lê Hiên.
Mắt Lê Hiên đỏ ngầu: “Tuyết Yên, nàng đừng chạy.
trốn nữa! Nàng hồi cung cùng trãm, ta sẽ bỏ qua chuyện lần này!” Tuyết Yên càng chạy nhanh hơn.
Nàng biết, nếu như lần này không chạy được, lại trở lại trong cung sẽ không còn cơ hội xuất cung nữa.
Nhưng mà, nàng nhanh chóng ý thức được, nàng thật sự không còn cơ hội.
Phía trước là vách núi.
Người phía sau chậm rãi đi tới, Tuyết Yên và Lập Hạ dần lui lại.
Lê Hiên nhìn thấy nàng: “Đừng lui lại nữa, Yên Nhi.
Bây giờ nàng là hoàng hậu của trẫm, nàng muốn đi thẳng một mạch như vậy sao?” “Làm Hoàng hậu là vì đứa bé, bây giờ đứa bé không còn, những danh hiệu đó cũng vô nghĩa với †a, chắc hẳn người cũng rõ.” Tuyết Yên lạnh lùng nói.
“Sao lại vô nghĩa, Hoàng hậu là chính thê duy nhất của trãm!” Lê Hiên nói xong lập tức hiểu ra, Tuyết Yên không hề coi trọng những thứ này.
“Trước giờ người không thiếu vợ, càng không thiếu chính thê.” Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn vách núi bên phải, trong lòng Lê Hiên căng thẳng.
“Nàng muốn rời khỏi trấm đến vậy sao? Mau qua đây!” Tuyết Yên không rõ thấy ánh sáng trong mắt hắn, Tuyết Yên cũng không nhìn rõ nét mặt hắn.
Nàng chỉ thấy hắn vươn tay, chậm rãi đi đến.
Kiếp trước kiếp này, mỗi kiếp một kiểu, rốt cuộc.
nàng đang tìm gì? Muốn gì? “Người bát ta mà dẫn theo ñhiều người như vậy! Ta thật sự là trọng phạm đại nghịch bất đạo sao mà khiến người phí sức như thết Người đừng tới đây, nếu người qua đây, ta sẽ nhảy xuống từ nơi này!” Tuyết Yên lui lại đến vách núi.
Lê Hiên dừng lại: “Đúng, nàng là trọng phạm, nàng có biết Hoàng hậu bỏ trốn có ý nghĩa gì không? Tuyết Yên, trẫm biết có lỗi với nàng, không có trầm lần lượt dung túng nhân nhượng, con của chúng ta sẽ không chết. Nhưng việc đã đến nước này, nàng còn muốn phải bù mạng sao? Chúng ta còn trẻ, vẫn sẽ có con nữa! Nàng hãy qua đây được không?” Lê Hiên chưa từng mềm mỏng như này.
Tuyết Yên cúi xuống, giọng Lập Hạ run rẩy nói: “Tiểu thư, tiểu thư thật sự muốn nhảy xuống sao? Tiểu thư, Lập Hạ không hi vọng tiểu thư chết!” Tuyết Yên thở dài, nàng thật sự không muốn nhảy xuống, nàng chỉ muốn rời cung, vẫn chưa muốn chết! Nàng cũng không muốn Lập Hạ chết.
Tuyết Yên nhìn thấy dưới vách núi là nước biển mênh mông, lúc này bọt nước bản lên trắng xóa.
Lê Hiên nhảy đến, nhuyễn kiếm Thương Long †rong nháy mắt cuốn lấy người Tuyết Yên, Tuyết Yên vốn có thể đứng lên lui về sau, lại bị hắn kéo vào lòng. Tuyết Yên đá một phát, hai người cùng lăn xuống vách núi.
Tuyết Yên được ôm vào lòng, ép trên mặt đất.
Trong nháy mắt nàng lại bị người xách lên, trên đầu trên người toàn là cỏ và lá cây. Nàng bị hắn kẹp vào cánh tay, không nhúc nhích được.
Đằng sau có người vây quanh, dắt ngựa của Lê Hiên tới. Lê Hiên không nói câu nào, sâm mặt vung kiếm chém một đoạn váy của Tuyết Yên, trở †ay trói nàng lại, điểm huyệt vị của nàng, ôm nàng ném vào trong xe ngựa.
Hân cũng vào xe ngựa.
“Hồi cung!” Hắn khế quát một tiếng, tựa vào xe ngựa, nhắm mát lại, hình như cực kỳ mệt mỏi.
Tuyết Yên thấy sắc mặt hắn xanh trắng, dưới mắt có quầng thâm, trên môi trắng bệch, còn có chỗ bị nứt.
Rèm vén lên, Điền Minh dâng lên túi nước da dê: “Hoàng thượng, uống ngụm nước đi, người bôn ba một ngày một đêm chưa uống giọt nước nào.” Điền Minh còn hung hăng trừng Tuyết Yên.
Điền Minh làm việc luôn luôn công bằng, dám nói dám làm, ôïi hòa tận tâm với Tuyết Yên, chữa từng dùng ánh mắt này nhìn nàng.
Lê Hiên đưa tay nhận túi, ngữa cổ uống hết túi nước.
Tuyết Yên bị trói tay chân, điểm huyệt vị, dựa vào ghế, xe ngựa đi quá nhanh, lắc lư đến nỗi eo nàng sắp gấy.
“Người thả ta ra, ta khó chịu!” Tuyết Yên nói to.
Lê Hiên sầm mặt, đầu không ngẩng mắt không mở.
“Nam nhân kia là ai?” Lê Hiên đột nhiên hỏi.
“Nam nhân nào?” “Nam nhân đi cùng nàng! Có người thấy nàng ở quán cơm Duyệt Lai, được một nam tử ôm ra cửa, nam nhân đó là ai?” Bấy giờ Lê Hiên mới mở mắt ra.
“Không biết người đang nói gì!” “Có phải Lê Kiệt hay không?” Lê Hiên đột nhiên hỏi.
Tuyết Yên biết hán nói Mã Tam, Mã Tạm vì để cho bọn họ tránh đám Điền Minh, ôm nàng và Lập Hạ đi ra khỏi quán ăn đó.
Đương nhiên nàng sẽ không nói cho Lê Hiên sự †ồn tại của nam nhân đó.
“Tuyết Yên, nàng là Hoàng hậu của trãm, nàng cho răng Hoàng hậu của trãm là gì, nghĩ làm thì làm, không muốn làm thì chạy à? Trước giờ trãm không phải người tốt, mặc dù trãm có lỗi với nàng, nhưng nàng cũng phải hiểu rõ có một số việc không thể đụng vào!” Tuyết Yên cười khẩy: “Người cưới hết nữ nhân này đến nữ nhân khác, sao ta lại không thể…” Nàng vấn không dám nói ra câu tiếp theo. Mặc dù nàng cũng chỉ muốn nói cho sướng miệng.
Hắn đột nhiên dán lại gần nàng: “Nàng có biết nàng đang nói gì không?” Tuyết Yên quay mặt đi, lắc mạnh đầu.
Lê Hiên ép nàng quay đầu lại: “Nàng rời khỏi hoàng cung, không về núi Mặc, cũng không đến Tử Y các, là có nơi tốt hơn à? Hay là đã hẹn với ai?” Lê Hiên cắn răng nói đến đây, tay mạnh hơn, hận không thể bóp chết nàng.
Hắn nghĩ tới Nhan Hương. Nhan Hương luôn miệng nói yêu mình; vậy.:mà nàng ta lại:có con với Phạm Tinh! Mà hản còn tha-cho nàng ta! Mái tóc dài của Tuyết Yên bị kéo lộn xộn, có mấy sợi tóc quấn lấy phần cổ mảnh mai trắng nõn.
Hầu kết Lê Hiên không khỏi nhấp nhô, kéo nàng đến trước người gặm cắn.
Tuyết Yên bị đau lại không dám kêu to, nàng năm chặt năm đấm, đè nén tiếng hét chỉ chực bật ra của mình.
Môi Tuyết Yên nhanh chóng sưng lên, trước ngực toàn là vết cắn hồng hồng.
Lê Hiên tùy ý gặm cắn nàng, nhớ nhung tận xương trong khoảng thời gian này xen lẫn phần nộ và ghen ghét không thể nói khiến hán hận không thể chém nữ nhân này thành muôn mảnh…
Buổi tối nghỉ tại khách sạn Sơn Thanh ở trấn Phong Vân, Lê Hiên cởi dây trói tay chân cho nàng, song vẫn điểm huyệt vị. Hắn không đi ra ngoài dùng cơm, mặt và môi hai người đều sưng lên, Tuyết Yên cắn nát môi Lê Hiên, thỉnh thoảng còn thấm ra máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.