Chương trước
Chương sau
Duệ Vương nghe thấy Tiểu Hoa Tử vừa khóc vừa kể về chuyện của Tuyết Yên, hơn nữa còn là Thái hậu tự ra tay, biết chắc chuyện này có điều bất thường. Lập tức phải vệ binh ra ngoài thành tìm Hoàng thường, tin tức thám tử báo về là Hoàng thượng đang ở Tấn thành, cách Vân thành không xa lắm.
Khi hắn cùng một vài thị vệ và thái giám või vã đến cung Trường Tin, Thái hậu đã ra lệnh đảnh Tuyết Yên.
Tiểu Vinh Tử đi tìm Điền Minh, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy, không còn cách nào khác mới đi tìm Duệ vương, vì thế mới chậm trễ một chút.
"Tất cả dừng tay!" Duệ vương hét lên.
Hoàng hậu tải mặt. Bình thường, quan hệ giữa Tuyết Yên và ngũ hoàng tử rất tốt, vào lúc này, hẳn ra mắt giúp nàng ta thì không phải là chuyện tốt.
"Duệ vương, Hoàng hậu xử lý hậu cung phi tần, con cũng muốn nhúng tay vào sao?"
"Mẫu hậu, Yên tần dẫu sao cũng là phi tử của hoàng huynh, hoàng huynh sắp trở về rồi, đợi Hoàng thượng về rồi xử lý cũng chưa muộn mà?"
Duệ vương nhìn thấy Tuyết Yên bị bịt miệng, trói vào tấm văn dài, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân đều là máu.
Khi Lê Hiện và đoàn tùy tùng nghi ngơi ở Tấn thành, bọn họ đã gặp một nhóm sát thủ hơn hai mươi người. Bọn chúng trông có vẻ hung dữ, nhưng chi đánh vài ba chiêu, giết một hai người rồi vội vàng bỏ chay
Mọi người đang đoán gốc gác của bọn thích khách thi Điền Minh dẫn người chay đến nơi.
"Sao ngươi lại ở đây? Không phải người đang bảo vệ bảo vệ trong cung sao?" Lê Hiện hỏi.
Duệ vương nhận được tin tình báo, có người muốn giết Hoàng thương, nên phái vi thần đến đây" Điền
Minh trả lời.
"Đúng là có thích khách, nhưng chúng đã chạy rồi, tin tức của Duệ vương thật chính xác. Trong cung thể nào?"
"Bình an. Chi là khi vi thần đến đây, Hoàng hậu nương nương cho gọi tất cả cung Trường An nghị sự."
Tất cả đều đi?" Lê Hiên hỏi tai.
"Tất cả đều đến cung Hoàng hậu rồi. Sức khỏe Yên tần vốn vẫn chưa tốt, nhưng cung nữ của Hoàng hậu nói, chuyên này liên quan đến tử tôn của Hoàng thượng, bắt buộc phải đi.
Hoàng thương nhíu mày.
các vị nương nương đến Nhiếp Lăng Hàn liếc nhìn Lê Hiên "Hoàng thượng, khi nào thì chúng ta khởi hành?"
Lê Hiên nhìn Nhan Hương, ban nãy nàng nói đau đầu nên mới dừng chân nghi ngơi tại đây.
"Hương Nhi, nàng sao rồi?" Lê Hiên hỏi Nhan Hương.
Thực ra, Nhan Hương không muốn quay về hoàng cung sớm như vậy. Thời gian này ở bên cạnh Lê Hiên, nàng dường như đã quay về quá khứ. Lê Hiên của lúc đó, chuyện gì cũng nói với nàng, giữa hai người không hề có bí mật.
Mặc dù bây giờ Lê Hiên tâm trí thường xuyên lơ đãng, nhưng miễn là hãn còn ở bên nàng, nàng tin rằng trái tim hắn nhất định sẽ trở về bên nàng.
"Tốt hơn rồi, nghi ngơi thêm chút nữa là có thể đi được rồi. Nhan Hương nói một cách yếu ớt, nàng vươn tay ra nằm lấy tay Lê Hiên.
Lê Hiên gật đầu và nằm lấy tay nàng. Hôm nay tâm trí hằn hơi rối bời, trước mắt toàn là bóng hình của Tuyết Yên.
Tấn thành cách Vân thành cũng gần. Hắn muốn về sớm hơn một chút.
Lúc này, Cố Phàm cùng mấy vệ binh vội vàng đi đến.
Vệ binh quỳ xuống: "Muôn tâu Hoàng thượng, Thái hậu ra lệnh cho Hoàng hậu dẫn người lục soát các cung, tìm thấy đồ không tốt lành trong Trường Tin cung, hiện đang thẩm vấn."
Chưa đợi vệ binh nói hết, Hoàng thượng đã đứng bật dậy, nói với Cổ Phàm và Dương Thạc: "Tất cả các vệ bình đều để lại cho các ngươi, hãy bảo vệ Ý Quý phi cho tốt!"
"Mấy người các ngươi cùng trầm hồi cung" Lê Hiên chi đem theo Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình và
Điền Minh. Bọn họ lập tức lên ngựa, phi nước đại mà về.
Chuyện liên quan đến nàng ta, chàng liền thất thổ lo lăng như thế, sao chàng vẫn không thừa nhận mình đã thay lòng! Nhan Hương thất thần, siết chặt bàn tay, móng tay cảm sâu vào da thịt.
Cung Trường Tín.
Mấy tên thái giám đang đánh Tuyết Yên, nhìn thấy Duệ vương, tất cả đều dừng tay.
Lập Hạ và Tiểu Xuân bị người ta giữ chặt dưới mặt đất không thể động đậy, Như Ý cùng mấy a hoàn khác sớm đã bị dọa cho chết khiếp. Mấy tên thái giám cũng bị giữ ở đấy, đợi chủ tử bị đánh xong, sẽ đến lượt bọn họ phải chịu đồn.
Sự xuất hiện của Duệ vương cho họ thấy chút hy vọng Thái hậu cười khẩy, ném hai hình nộm lấy từ phòng Tuyết Yên ra trước mặt Duệ vương: "Duệ vương, con nhìn kĩ xem, nàng ta rốt cuộc đã làm những gì? Nàng ta chỉ là một trong những phi tần của Hoàng thượng mà thôi, nàng ta làm những chuyện đại nghịch bất đạo, chuyện này không cần Hoàng thượng đích thân xử tri, hay là Duệ vương cảm thấy ai gia ngay cả tư cách xử phạt một phi tần cũng không có?"
Mẫu hậu, Lê Vũ không dám, nhưng khi hoàng huynh đi, có đặc biệt dãn dò, bất cứ chuyện gì liên quan đến Trường Tin cung đều phải chờ Hoàng thượng về xử lý" Duệ vương giải thích.
"Hoàng huynh con bao năm qua không có con, lẽ nào con không lo lắng? Hoặc giả, Duệ vương hi vọng điều đó?" Thái hậu nghiêm mặt lại, bà ta biết đây là điều tối kỵ nhất giữa các hoàng tử, bèn dùng những lời này để chặn miệng Duệ vương.
Sau khi nghe những lời Thái hậu nói, Duệ vương lập tức quỷ xuống: "Lê Vũ không dám, Lê Vũ chi làm theo những gì hoàng huynh..."
"Các ngươi còn đợi gì nữa? Đều làm phản cả rồi phải không?” Thái hậu trừng mất với mấy tên thái giám phụ trách hành hình.
Lâm công công nháy mắt, trượng lại đánh lên người Tuyết Yên.
Lập Hạ thoát khỏi sự khống chế của mấy tên thái giam kia, khóc lớn lao ra đè lên người Tuyết Yên, thay nàng chịu đòn.
Một thái giám lao tới kéo nàng ra,
"Nếu nàng ta đã muốn cùng chú tử chịu đòn, vậy thì cho nàng ta toại nguyện" Hoàng hậu liếc nhìn
Kim.
Ngay lập tức, thái giám kéo Lập Hạ sang bên cạnh, đè xuống đất, đánh mạnh.
"Nếu còn ai gây rối người thi hành án, giết không tha!" Giọng Hoàng hậu lạnh lùng.
"Mẫu hậu, khi đi hoàng huynh đã giao cho con quyền chấp chính tạm thời. Xin mẫu hậu cho phép nhốt Yên tần vào ngục trước, đợi hoàng huynh về xứ lý!"
"Lão ngũ, Hoàng thượng cũng giao cho người quyền quản lý hậu cung ư?" Thái hậu cười khẩy.
Mặt của Duệ vương đỏ lên.
Tuyết Yên khó giữ được mạng rồi.
Tuyết Yên ngãng đầu lên, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một tiểu thải giám lao về phía minh, thay nàng chịu đòn. Nàng không rõ đó là ai. Tiểu thái giảm đó đã bị một nhát kiếm đâm xuyên qua ngực...
Tuyết Yên bắt đầu giãy giụa, nàng muốn nói với bọn họ, đừng qua đây, đừng dại dột, qua đây là sẽ mất
Tiểu mạng, nhưng không thể động đây nổi.
Tiếng trượng đặp lên thân thể nàng, nỗi đau thấm vào từng thở thịt, len lỏi cả vào tim gan nàng, ngực đau âm i, cố họng nàng ngòn ngọt, nàng nôn ra một ngụm máu, nhưng miệng nàng bị bịt lại bởi vài trắng, máu từ trong miệng từ từ thẩm qua lớp vải. Trái tim Tuyết Yên đau đớn tột cùng, lẽ nào kiếp này, nàng lại tiếp tục phải trải qua cái chết đáng sợ, bị thảm đến vậy?
Lê Hiên, Lê Hiện, chàng ở đâu? Nàng hét to cải tên Lê Hiện nhưng miệng nàng đã bị chặn lại, không thế phát ra âm thanh.
Trong trạng thái mê man, nàng nhìn thấy đôi giày thố cấm thêu hình rồng vàng đang tiến gần về phía nàng. Phía sau là một vài bóng hình cao lớn.
Sau đó, nàng thấy mọi người quỳ xuống: "Khẩu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn van tue!
Dường như có ai đó ôm lấy nàng.
Giọng nói quen thuộc, hương vị gỗ đàn hương xanh quen thuộc. Một đôi mắt phương đau đớn xuất hiện trước mặt nàng, hắn thận trọng lấy miếng vải trong miệng nàng ra.
Nàng đưa tay ra và chạm vào mặt hãn: "Có phải chàng là Lê Hiên không? Thiếp đang mơ sao?" Ảnh mặt nàng đã rã rời, miệng phun ra một ngụm máu, Lê Hiện đưa tay ra đón, toàn bộ máu tươi đều nôn lên tay và áo hần.
"Là ta. Đây không phải là mơ Hån ôm nàng, giọng dịu dàng đến kì lạ.
"Lê Hiện, thiếp sẽ chết chứ? Tại sao thiếp không thể nhìn rõ mặt chàng?"
"Nàng sẽ không chết đầu, ta sẽ không để nàng chết! Tuyết Yên, ta vừa rời khỏi nàng là có chuyện! Nàng đừng nói nữa. Lập Hạ, cho chủ tử ngươi uống Hộ Tâm đan" Hắn quay lại gọi a hoàn kia.
Tiểu Xuân bước lên cho Tuyết Yên uống thuốc: "Hoàng thượng, Lập Hạ bị đánh ngất rồi!"
Tuyết Yên dần mất đi ý thức, nàng đã ngất đi.
Thuốc vẫn chưa nuốt xuống được.
Hoàng thượng cầm cốc, đưa thuốc vào miệng mình rồi mớm thuốc cho nàng.
Hoàng hậu quỷ ở đó với khuôn mặt tái nhợt, nàng nhìn những gì Hoàng thượng đã làm vì Tuyết Yên, cả thế giới bỗng chốc sup đổ.
Thái hậu chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy, Hoàng thượng tư mớm thuốc cho Tuyết Yên! Lẽ nào
lúc trước là bà nhìn nhầm? Hoặc giả tất cả các tin kia đều là bịa đặt? Thái hậu khẽ nhẩm mắt lại thầm tính toán trong lòng, Tuyết Yên nhất định sẽ nói với Hoàng thượng chuyện của Lâm phi, đến lúc đó chỉ cần khăng khăng răng Tuyết Yên vi bị bà ta phạt nên ghi hận trong lòng, từ đó muốn mưu hai bà ta!
"Điền Minh, trông chừng những người ở đây, ai cũng không được rời khỏi Truyền thái y!" Giọng Hoàng thượng dịu dàng đến kì lạ, nhưng Dương Thụ ở phía sau lại toát mồ hột, Hoàng thượng như thế này là đang kim nên cơn giận đang chảy bừng bừng trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.