Vu Dung không nói chuyện, thậm chí còn không đứng dậy. Nàng ta bắt đầu đánh đàn,
Mọi người chưa từng nghe khúc này, khi thì hào hùng, khi thì triền miền da diết, giống như một cuộc gặp gỡ bất ngờ ở hồng trần thế tục...
Tiếng đàn hào hùng ngân lên, một tiếng sáo hòa vào, như khói, như mưa, như thì thầm, muốn nói lại thôi, thậm chí còn có nhớ nhung...
Tiếng đàn sục sôi, tiếng sáo thì thanh thoát, tiếng đàn triền miên, tiếng sáo thì trong trẻo. Âm điệu hờ hững cùng tiếng đàn hòa vào làm một, rồi lại tự tách ra bên ngoài.
Vu Dung ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên chăm chủ. Tuyết Yên gật đầu mim cười.
Toàn điện yên tĩnh lại.
Lê Hiên không hề biết Tuyết Yên lại tinh thông âm luật như thế. Nàng phối nhạc hợp đến nỗi vô cùng ăn khớp. Không bối rối như Hoàng hậu, cũng không đè nén như Nhan Hương, nàng quả thực đang đệm đàn, phối hợp với Vu Dung, lấy nhu thằng cương, nhưng không mất đi khí khái.
Yên Nhi, nàng còn có bao nhiêu chuyện ta không biết?
Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình ngồi ở đó hơi lim dim mắt, thưởng thức giai điệu, hai người đều là người cực kỳ hiểu âm luật.
Khúc nhạc kết thúc, cả điện lập tức yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc, đã kết thúc rồi sao?
Sau đó một nửa số người đang ngồi đều đứng lên.
"Thi ra Yên phi nương nương mới thật sự là người tinh thông âm luật. Chi bằng nương nương đánh một khúc, bản công chúa đệm đàn cho nương nương?" Vu Dung không muốn kết thúc.
Nhị hoàng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717163/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.