Lê Hiện củi đầu, nhìn Tuyết Yến trong lòng hắn, khuôn mặt nàng mỹ miều như hoa.
Thôi được, mặc kệ Tuyết Yên nàng là ai, là con gái của Tuyết Văn Hào cũng được, là cháu gái của Thanh Y đường cũng được, bây giờ nàng chỉ là nữ nhân của hắn. Đã yêu thì cứ yêu đi.
Còn Nhan Hương, hằn sẽ thực hiện lời hứa của hắn với nàng ấy.
"Ngày mai, trầm dần nàng đến một nơi" Hắn cắn vành tai Tuyết Yên, nói nhỏ bên tai nàng.
"Đi đâu?"
"Đến đó nàng sẽ biết, hơn một tháng qua, thân thể nàng bình phục khá tốt, trẫm rất hài lòng." Hẳn vuốt ve đôi chân trơn mềm của nàng, trên mặt lại hiện ra nụ cười trêu tức, chi là nụ cười bây giờ ẩn chứa cả sự yêu chiều.
Nàng đứng dậy khoác y phục của hắn: “Người bảo Dương Thụ lấy y phục cho thiếp đi!"
Hắn cười nhạo, không hề ra lệnh.
"Vây thiếp cũng cởi sạch cho người!" Nàng sẩn người tới vén y phục của hẳn lên.
Hån thuận thế ôm nàng, lại bắt đầu ra tay. Nàng cực kỳ lúng túng: "Lê Hiên, chàng là đồ lưu manh!"
"Ta vốn là vậy, khi nàng mới quen ta chẳng lẽ không biết sao?" Hắn nói xong, lại sẩn người tới.
Màn trướng chập chờn, khung cảnh kiều diễm.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng lại xuất cung lần nữa, nhưng lần này là bí mật xuất cung, chi dẫn theo Tuyết Yên, Nhiếp Lăng Hàn, Điền Minh và Cổ Phàm.
Mấy người cưỡi ngựa, đi khoảng ba canh giờ, đến một tiểu trấn phồn hoa. Trấn Khánh Vân, đây là nơi dồi
dào dược liệu.
Mấy người đến một khoảnh sân nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717161/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.