Sau đó hần cướp đi tất cả hô hấp và hơi thở của nàng.
Có phải thần cũng có chút chân tình không?
Hình như nàng chưa từng chiếm được chân tình từ nam tử, kiếp trước cũng vậy. Chỉ chờ đợi, thất vọng, lấy lòng và bị người chản ghét vô tận.
Nång nhớ tới bi thương sau khi nàng sống lại, đừng yêu nữa, đừng yêu nữa.
Nhưng vì sao vậy? Cơ thể Tuyết Yên run rẩy.
Cảm giác như đã quen biết từ trước khiến người ta run sợ xông từ sâu trong lòng.
Nàng bỗng nhiên có cám giác, nàng và Lê Hiên đã quen biết từ rất lâu trước kia, sớm hơn cả kiếp trước...
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt nàng, nước mất chảy xuống làm ướt tay hắn.
Hän dừng lại, rời khỏi môi nàng, nâng cảm nàng lên.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, đôi mất hản thâm den
"Nàng không thích ta chạm vào nàng sao?" Giọng hần trầm thấp khàn khàn,
"Có phải ngài cũng có một chút, một chút chân tình với ta không?" Nàng sợ sệt hỏi,
Đã lâu rồi nàng không hèn mọn như thế, sau khi
sống lại chưa từng có.
Hân hôn nàng thật sâu. Đôi mất hẹp dài ánh lên ánh sáng mê loạn.
Răng môi quấn quít. Thâm tình.
Hån dịu dàng lại điên cuồng với nàng, như thể muốn ấn nàng vào trong cơ thể mình.
Tuyết Yên rúc vào trong ngực hắn, nàng ngẩng đầu, muốn nhìn ánh mắt của hắn, cằm hắn lại giữ chặt nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Không ai lên tiếng.
Nhìn bọn họ như thể thật sự rất yêu nhau.
"Ta hỏi ngài một chuyện." Tuyết Yên thấp giọng nói.
"Chuyện gì?"
"Nếu như,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/1717111/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.