Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trầng.
Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào.
Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào chân nàng, máu càng thẩm ra nhiều hơn.
"Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy.
"Đến thăm nàng." Hằng nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua.
Nàng bước đi không vững, bị hân kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cần chặt môi, mồ hôi tủa ra. Hắn đột nhiên xé rách chiếc áo choàng trắng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sẫm màu.
Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhỏ lên một chút.
Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím. chặt, bàn chân đầm đìa máu.
Lê Kiệt nhìn Tuyết Yên từ trên xuống dưới, nhìn
chấm chủ vào cái bụng hơi nhô lên của nàng, lạnh lùng nói: "Hắn không đến cứu nàng đâu. Trâm đã cho lan truyền tin nghiệt chủng trong bụng của nàng với hắn, cũng thông cáo thiên hạ ngày mai sẽ hành hình nàng. Nhưng hắn vẫn không đến, thất vọng lâm đúng không?
"Hoàng thượng đang nói đến ai vậy? Tại sao hãn phải đến cứu ta?" Tuyết Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-thac-hai-kiep-tham-tinh/165240/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.