“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quang Nghĩa Quận chúa Sử Triều Cẩm trung hiếu trí tuệ, rất được lòng trẫm, Sử Tư Minh đại nghĩa quy thuậnĐường, trẫm cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt tứ hôn cho thái tử Lí Dự,mong hai người vĩnh kết đồng tâm, cùng hưởng thái bình.”
Một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, khiến Thái Bình Quận vương phủ dậy lên trăm ngàn tầng sóng.
Nhìn thân mình quỳ thẳng tắp của Triều Cẩm, Tử Thanh nghiêm túc nhìn nàng: “Nếu nàng không muốn, không ai có thể ép nàng.”
Triều Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, chua xót cười: “Có lẽ…ta nên trả lại cho cha ân tình dưỡng dục kiếp này…”
“Triều Cẩm!” Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Hạnh phúc cả đời, sao có thể khinh suất như thế?”
“Ta đã từng được hạnh phúc rồi, Tử Thanh, nàng hiểu ta mà.” Triều Cẩm ảmđạm cúi đầu, lại bỗng nhiên cười: “Tử Thanh, chỉ cần nàng còn nhớ rõ ước hẹn kiếp sau kia, Sử Triều Cẩm ta lúc này có gả đi thì sao chứ?” Giương mắt, nhìn công công truyền chỉ: “Sử Triều Cẩm tiếp chỉ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nhìn thánh chỉ đặt lên tay Triều Cẩm, Tử Thanh nhịn không được mà bật dậyđoạt lấy: “Triều Cẩm nàng cho dù phải gả thì cũng không được gả chongười hoàng tộc, nàng rõ ràng biết triều đình đã âm thầm triển khai kếhoạch, nếu khai chiến, nàng sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
“Thái Bình Quận vương! Ngươi làm cái gì vậy?” Truyền chỉ công công lạnh lùngnhìn Tử Thanh: “Hay là ngươi muốn lão nô bẩm với Hoàng thượng, Thái Bình Quận vương muốn kháng chỉ?”
“Ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1403007/quyen-5-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.