Sau khi Tử Thanh hội hợp với Quách Tử Nghi, An Lộc Sơn liền dẫn binh vây công Sóc Phương, lâu ngày cũng chưa hạ được.
Cung Đại Minh thành Trường An, ngẫu nhiên lại nghe thấy tiếng người trong cung rơi lệ.
An Lộc Sơn dẫn quân đánh vào Trường An, bản tính bạo ngược đại thịnh, nếucó chút không hài lòng ai, thì kẻ đó không chết cũng trọng thương, bộ hạ người Hồ nếu coi trọng nữ tử của người đó, liền tùy tiện bị chúng khidễ.
Toàn bộ Trường An, lòng người hoảng sợ, không chịu nổi dù một ngày.
Bậc thềm cung điện lạnh như băng, bất giác lại là một năm trời đông giá rét.
Mặc áo da cừu, Huyền Hoàng công chúa đứng trên thềm đá hoàng cung Đại Minh, ngón tay gắt gao siết chặt nên lên lan can đầy tuyết phủ: “Thành Trường An này, vốn nên thuộc về bản cung…”
Đột Vân đi theo phía sau nàng bung dù tiến lại, che chắn tuyết rơi chonàng: “Công chúa, nếu đã đi sai bước đầu tiên, sẽ không sai bước thứ hai nữa, chúng ta chỉ có tám ngàn quân tinh nhuệ, đừng nói là thành TrườngAn này, cho dù là một cái tiểu trấn lúc này thì chúng ta cũng không đánh hạ được.”
“Ta không cam lòng!”
“Ngày mai chúng ta hướng hoàng đế Đại Yến thỉnh từ giã trở về Đột Quyết đi,nay chúng ta thiếu binh ít tướng, ở lâu thêm một ngày, mạt tướng sợ sẽsinh biến.”
“Bản cung không quay về!” Huyền Hoàng công chúa giận dữ nghiến răng: “Thùcủa đệ đệ chưa báo, giang sơn cũng không đánh hạ được, nếu ta cứ như vậy trở về, nhất định sẽ làm cho mấy tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1403005/quyen-4-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.