Ngày thứ hai, quả nhiên Huyền Hoàng phát động tấn công mãnh liệt.
Ba ngày liên tục, cửa thành Tương Châu đóng chặt, tiếng trống trận ngoài thành vang lên như sấm, tiếng thét kinh thiên động địa.
Sau khi phân bố phòng thủ, Tử Thanh đứng trên đầu tường, nhìn đại quân công thành ở ngoài, tay đè lên bội kiếm, thở dài: “Cha, nếu người phải chứng kiến một ngày mà những tướng sĩ một tay người huấn luyện ra không thểkhông tương tàn lẫn nhau, cõi lòng người chắc hẳn sẽ rất đau đớn phảikhông?”
“Tử Thanh, chúng ta không thể chỉ cố thủ, nếu không lúc Tương Châu hếtlương thực, đương nhiên thành sẽ bị phá.” Triều Cẩm nhíu mày nhìn chiếnhỏa dưới thành, ẩn ẩn lo lắng.
“Nay chỉ có thể cố thủ.” Tử Thanh hít sâu một hơi: “Ta đang đợi thời điểm bọn họ mệt mỏi.”
Bỗng nhiên hiểu ra ý tứ Tử Thanh, Triều Cẩm nhìn gương mặt nàng, từ khi nàonàng lại trở nên thâm trầm như thế? Trong nháy mắt, ta cảm thấy nàngthay đổi rất nhiều…
Khóe miệng khẽ nở nụ cười, Tử Thanh đảo mắt bình tĩnh nhìn Triều Cẩm: “Triều Cẩm, nàng đoán xem trận này có thể thắng không?”
“Sẽ.” Triều Cẩm bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Ta tin nàng sẽ chiến thắng.”
“Ha ha…” Tử Thanh quay đầu nhìn về phía khói lửa cuồn cuộn phương xa:“Triều Cẩm, kiếp sau, ta hy vọng sẽ không phải là một thời loạn thế nhưvậy.”
Tử Thanh, nàng có biết, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới kiếp sau vớidáng vẻ thế này. Lòng Triều Cẩm hơi nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Tacũng hy vọng như thế.”
“Triều Cẩm, xòe tay ra.” Tử Thanh bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1403003/quyen-4-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.