Đêm tối sương dày đặc, Thanh soái một mình đứng giữa giáo trường đại doanhtrống rỗng, yên lặng nhìn vầng minh nguyệt trên không, Thanh nhi, chẳngnhẽ con thật sự không còn lời nào để nói với ta sao?
“Đoạn Thanh, lão nô thật sự nhìn lầm ngươi rồi.” Thanh âm của Đỗ y quan bỗng nhiên vang lên.
“Hôm nay thất vọng về ta đâu chỉ có một mình ngươi?” Thanh soái cười nhẹ.
Đỗ y quan lắc đầu: “Ngươi năm đó, vì công chúa mà có gan kháng chỉ nghịchthiên, mà ngươi hôm nay lại vì tính mạng mà ngay cả một câu cũng khôngdám nói, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn nhịn để An Lộc Sơn khi phụ công chúasao?”
Nắm chặt hai nắm đấm, Thanh soái khẽ ho khan vài tiếng: “Lúc này, không thể không nhẫn.”
“Hay cho một câu không thể không nhẫn!” Tử Thanh bỗng nhiên căm hận quát lên một tiếng.
Mặt mày Thanh soái dãn ra: “Thanh nhi, chung quy con cũng tới.”
“Ta tới hay không thì có gì khác biệt? Ngài có thể không nhận ta, nhưng vìsao ngay cả nương cũng không dám nhận?” Những lời nghẹn trong lòng cảngày trời rốt cục Tử Thanh cũng hỏi ra lời: “Vì sao phải lạnh lùng bạcbẽo như thế?”
Thanh soái thở dài, từ trong lòng lấy ra một cái hổ phù bằng đồng xanh, độtnhiên nhét vào tay Tử Thanh, thanh âm trầm thấp xuống: “Ta ở Đột Quyếtnhiều năm như vậy, bắt đầu từ ngày gặp gỡ Huyền Hoàng công chúa, ta chỉbiết rằng nàng muốn chính là phiến thiên hạ này…”
“Có quan hệ gì tới ta đâu?” Tử Thanh lạnh lùng sẵng giọng.
“An Lộc Sơn tạo phản đã là điều tất nhiên, triều Lí đã khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402996/quyen-4-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.