Ánh trăng sáng tỏ, thành Trường An ở rất xa chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ.
Tử Thanh đứng trên con đường ngoài thành Trường An, ôm lấy Nhã Hề, nhẹnhàng hôn lên trán nàng, nước mắt rơi xuống thân thể run rẩy của nàng:“Nhã nhi, về sau, cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi nàng một bước.”
“Tử Thanh…ta…ta còn trong sạch…” Mơ mơ màng màng, Nhã Hề thì thào thốt ra một câu: “Nàng…nàng đừng…ghét bỏ ta…”
Tử Thanh rơi lệ cười, chỉ cảm thấy trong ngực như bị vô số kim châm, rất đau, rất hận.
“Nhã nhi, Hoắc cô nương cùng Đỗ y quan rất nhanh sẽ tới thôi, nàng sẽ khôngcó việc gì, sẽ không có việc gì đâu.” Tử Thanh nhìn hướng thành TrườngAn, Man Tử đại thúc, trăm ngàn lần phải đưa nương và Hoắc cô nương bìnhyên ra đây.
Tiếng vó ngựa dần vang lên, càng ngày càng gần.
Tử Thanh vội vàng đi lên nghênh đón.
“Công tử! Người thế nhưng còn nhanh hơn chúng ta!” Man Tử từ xa xa trông thấy Tử Thanh, liền chạy vội tới, ánh mắt chạm đến vết máu trên người nàng,không khỏi kinh hãi: “Công tử bị thương!”
“Là máu của tên súc sinh kia!” Tử Thanh cắn răng, đau lòng nhìn Nhã hề:“Ngày sau trở về Trường An, ta muốn hắn chết cũng không yên!”
“Công tử…” Thấy sát ý chưa bao giờ có trong mắt Tử Thanh, Man Tử ưu tư nhìnNhã Hề suy yếu được y bào của Tử Thanh bao bọc, đến tột cùng thì Nhã Hềcô nương gặp phải kiếp nạn gì mới khiến cho công tử trở nên bạo lệ nhưthế?
“Hu –!” Đỗ y quan kéo dây cương, vội vàng chạy tới: “Công tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402989/quyen-4-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.