Đầy trời hoa đào phi vũ, dòng suối xanh trong vắt uốn lượn giữa rừng đào đỏ rực như lửa.
Một đóa hoa hồng thắm nhẹ nhàng rơi trên tóc mai.
“Nhã nhi, nàng thực đẹp.”
Nụ cười ấm áp ánh vào mắt, Nhã Hề giương mắt nhìn Tử Thanh trước mặt, nétthẹn thùng tràn đầy: “Tử Thanh, nàng thật sự đã trở lại sao?”
Tử Thanh vươn tay trái ra, cùng bàn tay phải hơi lạnh lẽo của nàng mườingón tương khấu: “Nhã nhi đừng sợ, ta ở đây, vẫn đều ở đây.”
Lòng Nhã Hề đau xót, nhịn không được nước mắt chảy xuống hai má: “Nhưng mà…ta sợ ta không chống đỡ nổi nữa…”
Đau lòng vì nàng lau đi lệ nơi khóe mắt, Tử Thanh khẽ nhíu mày: “Nhã nhi…là ta vô dụng…”
Nhẹ nhàng cầm tay nàng, Nhã Hề áp lên má, thản nhiên cười: “Đứa ngốc, có thể thấy nàng bình yên trở về, cuộc đời này đã đủ rồi.”
“Nhã nhi…” Tử Thanh ôm chặt lấy nàng, nhưng Nhã Hề lại không cảm giác được một tia ấm áp.
Lại là mộng, vì cái gì lại là mộng?
Trái tim, mãnh liệt đau xót, không có hoa đào, không có suối trong, cũng không có Tử Thanh…
Thân mình không tự chủ được run rẩy, nỗi đau đớn quen thuộc ở trên lưng lại dâng lên, thế nhưng lại có cảm giác chết lặng.
Hai chân trần ngâm trong nước lạnh như băng, hai tay bị trói lên cao.
Giương mắt nhìn vẫn là ánh nến lúc mờ lúc nhạt trong bóng đêm, mỏng manh layđộng, thủy lao thoang thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt, vẫn áp lực như thế.
Suy yếu nhắm mắt lại, nước mắt Nhã Hề đã sớm khô kiệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402987/quyen-4-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.