“Điện hạ thật lớn giọng!” Đỗ y quan đột nhiên lấy từ trong lòng ta một lệnhbài vàng kim: “Chẳng lẽ ngay cả Đông cung cũng không áp chế nổi ngươi?”
“Ha ha, ngươi quả nhiên là một trong những tâm phúc của thái tử, quỷ y ĐỗPhương.” Hằng vương lạnh nhạt cười: “Đáng tiếc, cho dù thân phận ngươicó sáng tỏ, tiểu vương cũng không sợ ngươi nửa phần! Bởi vì tiểu vươngngay cả thái tử hoàng huynh còn không sợ, sao có thể sợ ngươi đây?”
“Nếu là Quảng An công chúa thì sao?” Đoạn phu nhân đột nhiên mở miệng, ngạonghễ nhìn Hằng vương: “Năm đó hoàng đệ còn không biết được hoài thaitrong bụng vị phi tử nào, nay trưởng thành, cánh cứng rắn, ngay cả tháitử cũng không để vào mắt sao?”
“Quảng An công chúa?” Hằng vương giật mình, bỗng nhiên cười to một tiếng:“Nguyên lai là người trước kia cùng kẻ khác bỏ trốn, hoàng tỷ khiến chohoàng thất náo loạn mất hết cả mặt mũi? Ha ha, thật sự là buồn cười,đường đường là công chúa Đại Đường, thế nhưng lại làm cơ thiếp của tênvừa xấu vừa mập An Lộc Sơn kia, ha ha, cho dù hôm nay tiểu vương giếtngươi, phụ hoàng cũng sẽ không trách ta nửa phần!”
Một câu nói khiến cho Đoạn phu nhân không đáp được gì, lại khiến mọi người ở bên đều kinh ngạc nhảy dựng.
“Thì ra Tử Thanh ca ca cũng là con cháu Hoàng thất, thế nhưng ngươi lại dámgiết hại chất nhi nhà mình, nếu rơi vào tai Thánh thượng, ngươi cũngkhông sống được bao lâu!” Lí Nhược giật mình.
“Nếu các ngươi đều thành người chết thì sao? Còn ai sẽ nói ra ngoài đây?”Hằng vương ngửa đầu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402979/quyen-3-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.