Mây đen dày đặc, tựa hồ tùy thời trời đều có thể đổ mưa.
Vân Châu, phủ nha.
Đoạn phu nhân lo lắng giúp Tử Thanh mặc y giáp: “Miệng vết thương còn chưatốt, con đi ra ngoài sẽ mạo hiểm, con hài tử này, khi nào có thể đểnương an tâm đây?”
Tử Thanh cười nhẹ: “Chính vì chưa khỏe nên mới càng phải ra khỏi thành,tửu yến lần này nhất định phải đi.” Nói xong liền đi vài bước, chỉ cảmthấy động đến vết thương khiến một trận đau như xé, bất giác đầu đã đầymồ hôi lạnh.
“Tử Thanh!” Triều Cẩm đột nhiên đi vào phòng, lo lắng nhìn nàng: “Khôngbằng để ta đi uống đi, tửu lượng ngươi vốn không khá, huống hồ trênngười còn có thương tích, vốn không nên uống rượu.”
Tử Thanh chỉ lắc đầu: “Ta cũng không thể để ngươi một cô nương đi uống rượu với hai hán tử được!”
Đoạn phu nhân không khỏi kéo kéo góc áo Tử Thanh, nữ nhi ngốc, chẳng lẽ conkhông phải cô nương sao? Lời đoạn phu nhân muốn nói, Tử Thanh biết,nhưng rượu này vẫn phải uống.
Trong lòng Triều Cẩm liền thấy ấm áp: “Yên tâm, ta không có việc gì.”
“Lục công tử, ngoài thành hai vị tướng quân Đột Quyết đang quát to muốn đemrượu vào thành, chúng ta để họ vào hay không?” Man Tử bỗng nhiên vội vãtiến vào hồi báo.
Tử Thanh cười: “Vào thành cũng tốt, ta lại có thể không cần đi nhiều, ManTử đại thúc, mở cửa đi, xem sắc trời hôm nay thì cũng không thích hợpuống rượu ngoài thành, vạn nhất mưa một chút, phá vỡ hứng thú thì khôngkhỏi tiếc nuối.”
Triều Cẩm gật đầu: “Vào đây cũng tốt, ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402973/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.