Rốt cục cũng khiến hai chân chết lặng có chút tri giác, Tử Thanh bám vàotường thành để đứng dậy, từng bước một đi lên thành lâu.
Mấy ngàn ngọn đuốc tập kết dưới thành, giống như luyện ngục ngẫu nhiên lóelên một tia lửa, mỗi một điểm đều tràn ngập sát khí lạnh băng.
“An lục tiểu tử, ngươi cũng bất quá chỉ thế mà thôi, quỳ một ngày một đêmcũng không xong!” Ma Dịch thúc ngựa đến dưới thành, nhìn sắc mặt táinhợt của Tử Thanh ở trên: “Ta lại cho ngươi một lựa chọn, ngươi muốnngoan ngoãn mở cửa thành đầu hàng không? Hay là vẫn chờ để đại quân taphá thành?”
Kéo căng dây cung, Tử Thanh nhắm vào Ma Dịch: “Ta đây cũng cho ngươi mộtlựa chọn, ngươi muốn một tên xuyên qua yết hầu? Hay là muốn nhất tiễnxuyên tim?”
“Tiểu oa nhi thực to mồm!”
“Vút!”
Dây cung buông lơi, mũi tên bay vút bắn thẳng đến ngực Ma Dịch.
“Đang!” Cho dù Ma Dịch rút đao muốn chắn, nhưng một tên này vẫn xuyên thấu qua giáp ngực, đâm vào trong huyết nhục!
“Ngươi –!” Ma Dịch cắn răng: “Tuyền lệnh toàn quân! Trên dưới Vân Châu! Mộtngười cũng không lưu lại!” Ghìm ngựa quay đầu, chỉ nghe thấy phía saulại là tiếng dây cung vang dội.
Liên tục ba phát tên bắn thẳng đến ngực, Tử Thanh thản nhiên cười: “Vậy đến đây đi!”
Ma Dịch ăn đau, lúc tiến vào đại doanh liền ghìm ngựa quay đầu: “An KhánhÂn! Ngày thành Vân Châu bị phá cũng chính là lúc ngươi phải chịu thiênđao vạn quả!”
“Đem ngựa lại đây!” Tử Thanh nghiêm nghị, cung tiễn thủ trên tường thành đãkéo căng dây cung. Tử Thanh nhìn ánh đèn thưa thớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402970/quyen-3-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.