“Nương! Nương!” Hấp tấp chạy vào nội đường trong phủ, Tử Thanh một đường vọttới trước phòng Đoạn phu nhân, kịch liệt thở dốc, nhẹ nhàng gõ cửaphòng.
“Nương, người đã ngủ chưa?” Thấy ánh nến trong phòng đã tắt, Tử Thanh bỗngnhiên cảm thấy có phải mình có chút quá mức xúc động không, quấy nhiễugiấc mộng của người khác như thế thực rất không nên.
Ánh nến sáng lên, Đoạn phu nhân khoác y sam kinh ngạc mở cửa: “Hài tử, làm sao vậy?”
“Thì ra người thật sự là mẫu thân của con, thật sự là mẫu thân!” Tử Thanhgiang tay ôm lấy Đoạn phu nhân, không nói nên lời rốt cuộc là kích độnghay vẫn là do bi thương, chỉ biết rằng nước mắt không khống chế đượctrào dâng.
“Hài tử ngốc, rốt cuộc đang nói cái gì?” Nhất thời Đoạn phu nhân tay chânluống cuống đứng lên, hoảng sợ sờ lên trán Tử Thanh: “Không phải sinhbệnh đấy chứ?”
“Nương, từ nay về sau nhất định con sẽ đối đãi với người thật tốt, đừng đánh mất con lần nữa, được không?”
“Sao nương lại có thể đánh mất con lần nữa chứ?” Đoạn phu nhân nhịn khôngđược lệ trong đôi mắt, đem Tử Thanh ôm vào trong lòng, thật lâu cũngkhông muốn buông tay.
“Ha ha, ta thật ngốc, nguyên lai thân nương ngay ở bên người mà ta thế nhưng vẫn không tin.”
“Hài tử ngốc…”
Nhẹ nhàng giúp Tử Thanh lau đi nước mắt trên mặt, Đoạn phu nhân kéo nàngvào phòng: “Đến đây, đừng quỳ mãi ngoài cửa nữa, vào đi.”
Tử Thanh gật đầu, khịt mũi, đi theo Đoạn phu nhân vào phòng.
“Tử Thanh, chúc mừng ngươi đoàn tụ cùng thân mẫu.” Triều Cẩm gượng cười,cúi đầu, thực xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402962/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.