Triều Cẩm biết sớm hay muộn cũng phải thả Ma Ô, nếu không kinh động đến vương đình Đột Quyết thì chỉ sợ sẽ càng có nhiều quân đội đột kích, lấy thựclực của Vân Châu giờ phút này thì chắc chắn sẽ không chống đỡ được vạnngười công thành dù chỉ một khắc.
Chỉ có thể tạm cầm tù Ma Ô nửa tháng, thứ gì ăn ngon chơi vui vẻ đều đưacho hắn, để hắn biết, kỳ thật vị An gia Lục công tử này không phải muốntrở thành kẻ địch của hắn, đợi đến ngày thả Ma Ô về thì cũng không làmtổn hại đến giao tình giữa An gia và người Đột Quyết, cũng để cho bọn họ có thời gian gia cố lại tường thành, luyện binh thư thả, cho dù ngàysau Ma Ô có muốn lại tập kích Vân Châu thì chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàngđắc thủ như vậy.
Bên này là quân dân đồng loạt sửa chữa tường thành, bên kia trẻ em phụ nữlại lợi dụng giáp y của quân Đột Quyết sửa thành giáp bào cho tướng sĩ,mới vào Vân Châu mười ngày mà Vân Châu tựa hồ đã có chút sinh cơ.
Ba ngày sau khi đại thắng Hoắc Hương nhận được thư bình an của Lí Vũ, vìthế mướn xe ngựa chở Lí Nhược cùng Tô Tình một đường bắc thượng đến VânChâu.
“Hương nhi!” Rốt cục thấy được Hoắc Hương, nét tưởng niệm tràn đầy thoáng xẹtqua đáy mắt Lí Vũ, không nói hai lời liền ôm lấy Hoắc Hương quay mấyvòng.
“Chàng…chàng mau buông ta ra!” Vẻ mặt Hoắc Hương đỏ bừng, xấu hổ nhìn tướng sĩ dân chúng chung quanh.
“Ca ca, xấu hổ xấu hổ quá!” Lí Nhược vén rèm thấy một màn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402959/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.