Một ngọn nến le lói, một bầu rượu nhạt, hai chén rượu được rót đầy, lại chậm chạp không người uống.
Lí Vũ chỉ bình tĩnh nhìn Tử Thanh, ánh mắt ngẫu nhiên lại lóe lên một tia nghi hoặc.
Còn Tử Thanh lại cảm thấy không khí thực khác thường: “Lí công tử định cứ nhìn ta như vậy đến sáng sao?”
“Cũng không phải, ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì ngươi là một người thế nào thôi?”
Tử Thanh khói hiểu: “Vì sao Lí công tử lại hỏi thế?”
Lí Vũ lạnh nhạt cười: “Ở Biện Châu ngươi ba lần cứu Hương nhi, vĩnh viễntrở thành đại anh hùng trong lòng nàng; ở Phạm Dương ngươi cùng Nhã Hềcô nương quyến luyến triền miên, làm kinh động đêm yến tiệc; mà trênđường đi Vân Châu ngươi lại cùng Sử Triều Cẩm sóng vai trừ ác, nghiễmnhiên tâm ý tương thông – ta chỉ tò mò không hiểu rốt cuộc trái timngươi lớn đến nhường nào lại có thể chứa đựng nhiều nữ tử như vậy?”
Tử Thanh bật lên một tiếng cười khổ: “Tử Thanh không phải là hạng người phong lưu, cũng biết cái gì là toàn tâm toàn ý.”
“Nhưng mà ta xem ra, nay ngươi vì muốn được sống yên ổn ở Vân Châu mà đã gầnnhư thành kẻ bạc tình rồi.” Nét tươi cười trên mặt Lí Vũ thu liễm lại:“Chân tình của Nhã Hề cô nương dành cho ngươi, và ân nghĩa Sử Triều Cẩmđối đãi với ngươi, đến tột cùng thì bên nào nặng bên nào nhẹ?”
“Đây là khúc mắc của công tử huynh?”
“Ta là tò mò với thủ đoạn của Sử Triều Cẩm, nhưng cũng là do không muốncuối cùng lại thành ra trợ giúp một tên bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402957/quyen-3-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.