“Ân nhi, ngươi nhìn xem ngươi thích người nào, cha cho ngươi chọn trước.”
Tử Thanh cố giữ cho mình bình tĩnh, chắc chắn không thể để ngươi chiếmtiện nghi của Nhã nhi được! Tiến lên đang định chọn Nhã Hề, dư quang lại tựa hồ thấy có hàn quang chợt lóe trong tay áo Tô Tình, nháy mắt liềnlao tới Sử Triều Nghĩa mà đâm!
Quả nhiên nàng không phải một linh nhân đáng thương bình thường!
“Tô cô nương!” Cầm luôn cả thứ lấp lóe hàn quang trong tay Tô Tình, TửThanh đột nhiên ôm nàng vào ngực, không kịp suy nghĩ, dòng máu nóng bỏng trong lòng bàn tay đã khiến Tử Thanh không khỏi một trận đau buốt.
“Lí thị vệ đâu?” Tử Thanh hô một tiếng triệu hồi: “Mau đem tiểu mỹ nhân này đi tắm rửa! Bản công tử sẽ ra sau!”
“Ngươi! Buông!” Tô Tình giãy dụa, Tử Thanh lại ôm càng chặt.
Nhưng mà tiếng “buông” này lại làm cho Sử Triều Nghĩa trong nháy mắt lạnh như băng, Tô Tình, quả nhiên là Tô Tình!
“Rõ! Công tử!” Lí Nhược chạy vội lên, điểm một cái ma huyệt trên lưng TôTình, nhất thời Tô Tình mềm nhũn ngã vào lòng Lí Nhược, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Lí Nhược dẫn đi.
“Trên đường cẩn thận, đừng để bị lạnh.” Trong lời có lời, Tử Thanh vội vàngnói một câu, hoảng hốt chuyển mắt nhìn Nhã Hề, không phải ta cố ý khinhbạc Tô Tình, tuy rằng không biết vì sao nàng và Sử Triều Nghĩa có cừuhận, nhưng nếu một nhát này của nàng mà thật sự đâm trúng hắn, vậy nhấtđịnh chỉ có con đường chết!
“Công tử, mạt tướng đã biết!” Lí Nhược giúp Tô Tình khoác lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402948/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.