Dìu Tử Thanh vào trong sương phòng mình, Đoạn phu nhân cẩn thận đóng cửaphòng lại. Không đợi Tử Thanh mở miệng, Đoạn phu nhân đã đặt tay lên môi nàng: “Con đừng nói gì cả, chốc lát nữa Đỗ y quan sẽ trị thương chocon, hắn là người của ta, con để cho hắn bắt mạch, hắn sẽ không đemchuyện con là thân nữ nhi nói thật ra ngoài.” 
Tử Thanh cả kinh: “Sao bà lại biết ta là….” 
Đoạn phu nhân hai mắt rưng rưng nhìn Tử Thanh thật sâu: “Là nữ nhi của mình, như thế nào lại nhận sai được?” 
“Không đúng, ta không có khả năng là nữ nhi của bà, ta không thuộc về ĐạiĐường này, ta kỳ thật đến từ thời hiện đại…” Tử Thanh vội vàng lắc đầu:“Ta là một cô nhi, phụ mẫu ta hẳn là ở thế kỷ hai mươi mốt mới đúng,không phải là ở Đại Đường.” 
Nước mắt rớt rơi, Đoạn phu nhân xoa lên cái bớt trên cánh tay trái của TửThanh: “Hài tử đáng thương, nhất định là bị kinh sợ nên mới nói mê sảngnhiều như vậy. Con có cái bớt này, vậy thì chính là hài tử của ta, ta sẽ không nhận sai, tuyệt đối không nhận lầm đâu!” 
“Không phải, ta thật sự không phải!” Tử Thanh khẩn trương, phải nói thế nào thì vị phu nhân này mới hiểu được đây? 
“Về thân thế của con, về sau ta sẽ nói cho con chi tiết, hiện tại quantrọng nhất chính là phải nhanh chóng điều trị thương thế.” Đứng đậy, lolắng đến dậm chân: “Đỗ y quan này sao lại đến chậm như vậy?” 
“Phu nhân đừng vội, không phải ta đến rồi sao?” Một thanh âm vang lên ngoàicửa, Đoạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402936/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.