Một đường Bắc thượng, vô kinh vô hiểm, cả quãng đường cũng không nói chuyện một lần, mỗi ngày nếu có nói thì cũng chỉ là hỏi han ân cần, mà TriềuCẩm lại ngày càng trầm tư.
Đi một vòng, tới địa giới Phạm Dương lại mất những một tháng, đương nhiên cũng bỏ lỡ mất đại thọ của Sử Tư Minh.
Phương Bắc rét lạnh, trên đường đi Tử Thanh cùng Triều Cẩm phải mặc thêm vàilớp y bào, tạm thời tá túc một đêm ở một gian nhà trong một ngôi chùa ởngoại thành Phạm Dương.
Nhìn những bông tuyết phiêu lạc, ngôi đền một mảnh tịch liêu.
“Năm Thiên Bảo thứ mười bốn vẫn đến rồi…” Thì thào tự nhủ, dọc trên đường đi nhìn nhà nhà dán câu đối hỉ, treo đèn lồng đỏ, Tử Thanh biết cuối cùngđã đến tháng giêng, thời Đại Đường loạn thế sắp sửa bắt đầu.
Quỳ xuống đại điện bên trong ngôi chùa, nỗi vướng bận trong lòng Tử Thanhcàng ngày càng tăng: “Nguyện cầu phật tổ phù hộ cho Nhã nhi thân thểkhỏe mạnh, không gặp tai họa hay bệnh tật gì.” Hé mở bàn tay trái, nhìnvết thương ở lòng bàn tay đã kết vảy, không khỏi cười hoạt kê: “Đến tộtcùng thì ta lành nhanh hơn hay là nàng khỏe lại nhanh hơn?”
“Tử Thanh! Đi theo ta!” Triều Cẩm đột nhiên tóm lấy Tử Thanh, chạy về phía thiền viện tăng nhân u tĩnh phía sau đại điện.
“Muốn đi đâu?” Tử Thanh vạn phần khó hiểu hỏi.
“Là nơi này!” Đẩy ra đại môn thiền viện, Triều Cẩm kéo Tử Thanh đi vào,nhìn nhìn phía sau không có thân ảnh ai, xác định được không có ngườirồi mới vội vội vàng vàng đóng cửa.
“Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402932/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.