Tử Thanh xuống ngựa, đẩy cửa, vừa vặn là lúc Hoắc đại phu đầu đầy mồ hôi, thở phào một hơi đi ra.
Tiến lại nghênh đón, Tử Thanh vội vàng bắt lấy Hoắc đại phu: “Nàng thế nào rồi?”
“Tính mệnh được bảo trụ…chỉ là, bị thương ở bụng gan, chỉ sợ cả đời này không thể có thai…” Hoắc đại phu nặng nề thở dài một tiếng đầy cảm thán:“Đáng tiếc, một cô nương tốt đẹp như thế lại cứ như vậy…Tương lai nếumuốn tìm một nhà tốt để gả, sợ là đã khó lại càng thêm khó.”
Thân mình Tử Thanh chấn động, đau xót nhìn ánh nến trong phòng: “Không cómột cơ hội nào xoay chuyển sao?” Nhã Hề a Nhã Hề, nếu ta không khuyênnàng Bắc thượng, có sẽ nàng sẽ không tao ngộ kiếp nạn này. Là ta hạinàng…Ta nên lấy cái gì để trả lại cho nàng đây? Lại làm cách nào có thểtrả lại? Bàn tay không khỏi siết chặt, trái tim đau đớn đến từng trậntừng trận co rút.
“Hảo…” Ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh lắc lắc đầu: “Hoắc đại phu, nàng…biết chuyện này không?”
“Nàng vẫn hôn mê, hẳn là không biết, trước tiên ta cho nàng uống thuốc đểkhôi phục, mất nhiều máu như vậy, thân mình cần được điều dưỡng, nhớ làkhông thể xóc nảy, bằng không lưu lại bệnh căn thì lại càng không tốt.”Lại cảm thán một tiếng, Hoắc đại phu liền đi đến quầy dược ở tiền đườngbốc thuốc.
Tử Thanh nâng tay lên, vừa muốn đẩy cửa ra, lại chần chờ thu tay về.
“Chi nha –” Cửa mở, Hoắc phu nhân cùng Hoắc Hương đi ra, trong tay nắm một bộ y bào nhiễm đầy vết máu tươi.
Hoắc phu nhân vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402923/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.