Thay lên người bộ hoàng bào thanh giáp dành riêng cho tướng sĩ Sử gia, TửThanh uống xong dược canh, day day huyệt thái dương, rồi ra khỏi đạitrướng.
Một ngày này, từ Triều Cẩm mà Tử Thanh cũng hiểu biết không ít lý do mà hắn tự mình dẫn binh, cũng ẩn ẩn nhìn ra được một phần hùng tâm của TriềuCẩm. Chỉ có điều nhìn mặt hắn, lại cảm thấy một tiểu công tử như thế vậy mà lại có thứ hùng tâm đó, thật sự khiến cho ngươi ta kinh ngạc.
Màn đêm buông xuống, Tử Thanh khoanh tay đứng trước cửa doanh trại, nhìnbóng dáng thành Biện Châu mơ hồ phía xa: “Tối nay nàng vẫn sẽ xướng [TửDạ Ca] phải không?”
“Nghĩ cái gì vậy?” Triều Cẩm bỗng nhiên vỗ vỗ vai Tử Thanh.
“Ta muốn đi Doanh Giang Lâu.” Tử Thanh trực tiếp mở miệng: “Đêm qua nghexong một nửa, nếu hôm nay không nghe hết, trong lòng thực rất khó chịu.”
“Tốt lắm, nói thật a, ta còn chưa bao giờ hảo hảo nghe qua khúc ca nào củaPhượng Hoàng song linh.” Nói xong, Triều Cẩm liền xoay người ra lệnh:“Chuẩn bị hai con ngựa! Chúng ta sẽ vào thành!”
“Chỉ mỗi hai chúng ta?” Tử Thanh vô cùng kinh ngạc.
“Từ nhỏ đến lớn, những chuyện còn nguy hiểm hơn ta cũng đã làm qua, huốngchi chỉ là vào thành nghe hát? Không phải còn có thiếp thân thị vệ làngươi sao?” Nói xong đã thấy thị vệ dắt ngựa tới, liền xoay người lênngựa: “Còn không đi?”
Tử Thanh lắc đầu cười: “Ngươi tuyệt không giống người Sử gia.” Không biếtvì sao tuy rằng biết rõ trong lịch sử, Sử Tử Minh chính là kẻ nghịch tặc đứng đầu, nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402914/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.