Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỉ hồi văn? (1)
Trước kia lúc ngâm câu thơ này, luôn cảm thấy thi nhân toàn nói quá lên,nhưng một đêm này, Tử Thanh lại chân chân thật thật bị chấn động.
Một thân lam bào ngân khải*, khiến Tử Thanh tăng thêm vài phần anh khí.
(*áo bào màu lam kèm khải giáp màu bạc)
Màn đêm buông xuống, theo An Khánh Ân tiến vào thành Biện Châu, dọc theocon phố đi một đường thẳng hướng tới linh nhân quán (2) lớn nhất BiệnChâu – Doanh Giang Lâu.
Thời Đường còn chưa có người chuyên môn ca hát, có chăng cũng chỉ mới sơhiện những đào kép buổi ban đầu – linh nhân. Linh nhân quán Biện Châu,đa số là gia quyến của những quan viên phạm vào tội gì đó mà bị sungnhập vào trong đó rồi tạo thành, cho nên loại con hát xuất thân dòng dõi quan lại đa tài đa nghệ lại có rất nhiều.
Nơi này có ca linh chuyên môn ca hát, có vũ linh nhảy múa, nhạc linh chơinhạc, còn thi linh ngâm thơ, mà xuất chúng nhất Biện Châu, đó chính làDoanh Giang Phượng Hoàng song linh – tập hợp đủ tất cả bốn loại tài tình kĩ nghệ kia.
Phượng linh Trịnh Nguyên Hoán, hai mươi tám tuổi, tinh thông đủ loại nhạc khí, chất giọng tuyệt vời, có thể hát giọng nam lẫn giọng nữ, bởi vì diệnmạo và dáng vẻ tuấn tú xuất chúng, được rất nhiều nữ quyến của những vịquan lớn ở Biện Châu yêu thích, không hiếm người thầm thương trộm nhớ,liếc mắt đưa tình, cho nên tuy là linh nhân nhưng lại cũng có chút địavị.
Hoàng linh Nhã Hề, năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong/1402911/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.