" Đến giờ ăn trưa rồi sao còn không dậy đi ăn thôi, đừng nói là chỉ định uống hộp sữa lúc sáng thôi nha "
Huân Phong thấy đã đến giờ ăn trưa mà Duệ Tư vẫn nằm đó, anh tiến đến xoa đầu cô để gọi cô dậy
" Tôi không muốn ăn gì hết, bạn muốn thì tự đi đi "
Giọng nói vừa rồi, có vẻ Duệ Tư không vui. Cô đang nhớ lại giấc mơ đêm qua
Mặc cho Huân Phong có nói gì đi nữa cô cũng không trả lời
" Ngủ rồi sao, đang nói chuyện mà cũng ngủ được, thôi được rồi mình sẽ đi "
Huân Phong bỏ ra ngoài, trong lớp lúc này chỉ còn cô cô nhìn ra phía cửa sổ.
Tuyết đang rơi
Càng ngày càng nhiều có lẽ chỉ mấy tiếng nữa thôi sẽ phủ trắng nơi này. Mỗi khi đông đến Duệ Tư lại trầm mặc ủ rũ.
"
Mùa đông này có vẻ lạnh hơn năm ngoái, tuyết cũng nhiều hơn. Tại sao mùa đông lại buồn quá vậy haizzz"
(Tan học rồi mà tuyết vẫn rơi nhiều quá, phải nhanh về thôi)
" Duệ Duệ à chờ mình về với "
Huân Phong dắt xe chạy đến bên cạnh Duệ Tư
" chúng ta đi ăn đi rồi cùng về "
"Tôi không đói, nếu muốn thì cậu tự đi đi "
" Tớ có bắt cậu bao đâu, đi đi mà "
" Tôi không đi"
Duệ Tư dứt khoát đạp xe rời đi mặc kệ Huân Phong
...----------------...
" Con về rồi đây ạ "
"Duệ Tư à con có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhuoc-mong-aisha/3575909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.