(Tình ý ngập lòng biết nói cùng ai)
Bạch Ngọc Đường còn nhớ rất rõ Bố Oa Oa có một đôi mắt rất đẹp, nhìn giống như bảo thạch, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt đó ẩn chứa nét thiên chân vô tà, khiến hắn không nhịn được cứ nhìn lại nhìn. Cho nên Bạch Ngọc Đường mới gọi Triển Chiêu là “Mèo con” suốt từ bấy đến nay, mỗi lần Triển Chiêu đưa vẻ mặt ủy khuất lên nhìn Bạch Ngọc Đường, mềm mại gọi một tiếng “anh hai”. Những lúc như thế, vô luận Triển Chiêu nói cái gì, muốn cái gì, Bạch Ngọc Đường đều không thể cự tuyệt.
—
Đại khái là do sự mới mẻ và tính hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã rất cưng chiều Triển Chiêu. Không cần ba mẹ dạy bảo bất cứ gì, khi còn bé phàm là có món gì ăn ngon, thứ gì chơi vui, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ nhường cho Triển Chiêu chọn trước. Đến tận bây giờ, Bạch Ngọc Đường cũng còn nhớ rõ dáng vẻ khi Triển Chiêu còn bé. Thời gian vừa chuyển về, cậu rất an tĩnh, không nói năng gì, có chút gầy teo, luôn luôn là một bộ dạng ngơ ngác. Cậu bình thường hay ôm con mèo nhỏ tên Bố Oa Oa kia, thì thầm với nó, Bố Oa Oa sẽ vươn đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm ngón tay của tiểu Triển Chiêu, như là một người bạn dịu dàng thoải mái bên cạnh cậu.
Bạch Ngọc Đường còn nhớ rất rõ Bố Oa Oa có một đôi mắt rất đẹp, nhìn giống như bảo thạch, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt đó ẩn chứa nét thiên chân vô tà, khiến hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-nhat-mong/88735/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.