Đứa bé này, lớn lên chắc hẳn sẽ là một cô gái xinh đẹp! - Đào Ngang nhìn chăm chú vào khuôn mặt dễ thương của bệnh nhân nhỏ tuổi. 
Đó là một khuôn mặt mịn màng tới mức tưởng như chạm tay vào là ứa nước, mái tóc ngắn ngang cổ đen và mềm mại, mang vẻ óng ả tự nhiên, xòe ra đều đặn trên gối; hàng mi dài và dày như cánh quạt êm ả phủ rợp trên đôi mắt đang mở hé, cặp đồng tử dưới hàng mi xanh thăm thẳm hệt như sắc màu của một mặt biển trong xanh nhất - một màu sắc vô cùng hiếm thấy! Nhìn lâu vào đôi mắt ấy, ánh nhìn tựa như tảng đá rơi vào trong nước, cứ tự nhiên chìm hút xuống. Sắc xanh tuyệt đẹp hiếm có kia, bất chợt khiến Đào Ngang sực nhớ tới một giấc mơ mà anh thường gặp gần đây… 
Ánh dương rực rỡ khắp trời, từ màu vàng kim biến thành màu lam thẫm, đáy biển và bầu trời tựa như đã hoán đổi vị trí cho nhau. Trong khoảng bao la vô tận, vài cụm lông vũ bông xốp lững lờ bay, vui tươi và tự do phiêu diêu lên cao với một dáng vẻ tuyệt mỹ như khiêu vũ. 
Ánh mắt Đào Ngang rời khỏi đôi mắt cô bé, khẽ nhíu mày, bởi vì vẻ trắng bệch thiếu hồng hào trên khuôn mặt, và đôi môi nhỏ chốc chốc lại mím chặt lại vì khó chịu điều gì, chợt khiến anh thấy xót lòng. 
- Nghe nói Lưu Vũ đã nhập viện từ rất lâu, nhưng trong bệnh án không ghi lại thời gian nhập viện, nên chúng tôi cũng không biết chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-ngoai-truyen-bay-dem/2508933/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.