Ba ngày, con thuyền của bọn họ đã lênh đênh trên biển ba ngày trời. 
Chập tối ngày thứ ba, sợi dây vàng vẫn luôn dẫn đường cho họ cuối cùng đã dừng lại trước một bờ biển chìm khuất trong sương trắng. 
Khi bàn chân Đường Trạch vừa chạm lên mảnh đất lồi lõm mấp mô này, những ký ức đã chôn vùi bấy lâu, trong khoảnh khắc đồng loạt thức dậy, ồ ạt xộc vào trí não của anh như nước thủy triều… 
Những đỉnh núi trùng điệp nối liền, những hang động cao lớn, rừng cây với đầm nước ngọt… Núi Ngọa Hư, vẫn không hề đổi khác so với ba năm về trước. 
- Nơi này quả nhiên ẩn khuất, chẳng trách bao nhiêu năm nay, người từng gặp được Dạ Xoa vô cùng ít ỏi. - Lạt Ma đứng trên một tảng đá lớn, phóng mắt nhìn khắp xung quanh, trong giọng nói khàn đục không giấu nổi niềm hưng phấn. 
Những kẻ đi cùng còn chưa kịp định thần sau khi chứng kiến cảnh sắc độc đáo nơi đây, thì đột nhiên, mấy gốc cây cổ thụ ngàn năm cách đó không xa bỗng rung lắc dữ dội, hai bóng đen cao lớn nhảy vọt ra từ sau gốc cây, gầm thét lao về phía bọn họ. 
Đường Trạch đưa tay lần thanh kiếm theo phản xạ, thế nhưng lúc này mới nhớ ra, anh đã cất kỹ thanh kiếm vào trong mật thất từ lâu. 
Đối diện với cuộc tấn công bất ngờ, Lạt Ma không hề hoảng hốt. 
Hai gã áo đen đứng bên cạnh cùng móc từ trong tay áo ra một cuộn gì sáng lóng lánh trông như sợi dây, nhanh nhẹn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-ngoai-truyen-bay-dem/2508927/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.