Ứng với sự cầu cứu hãi hùng trong lòng cô, một bàn tay thô ráp lạnh băng đã nắm lấy cổ tay Quân Tụ Hàn, chấm dứt sự rơi ngã vô cùng tận trong trạng thái gần như hôn mê. 
Cơ thể cuối cùng đã dừng lại ở một nơi nào đó, dưới lòng bàn tay là một cảm giác ẩm ướt mềm xốp. 
Quân Tụ Hàn mở mắt, một khuôn mặt thấp thoáng nhạt nhòa, dần dần hiện rõ. 
- Bác Tần? 
Khi cô đã hoàn toàn nhìn rõ con người trước mặt, toàn bộ cơ thể giống như được chích một liều doping tăng lực, cô mừng rỡ ngồi bật dậy, chụp ngay lấy cánh tay ông Tần, do xúc động quá mức mà trở nên nghẹn ngào - Là bác sao? Đúng là bác phải không? 
- Tụ Hàn, là bác đây! - Ông Tần vẫn hiền hòa như mọi ngày, khẽ đẩy gọng kính lên, cúi xuống nhìn những ngón tay đang run lẩy bẩy của cô - Sao cháu lại… sợ hãi tới mức này? 
Nước mắt ầng ậc trong tròng mắt Quân Tụ Hàn, cô ra sức lắc đầu thật mạnh: 
- Cháu đã mơ một giấc mơ rất dài… Một cơn ác mộng khủng khiếp… Cháu nhìn thấy dốc núi trên thảo nguyên, còn cả quan tài áo cưới… và cả ngôi đình… 
Những lời mô tả lộn xộn đứt quãng của cô chợt ngừng bặt khi ánh mắt cô chuyển từ người ông Tần trước mặt sang cảnh vật xung quanh. 
Quân Tụ Hàn cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy bức tường loang lổ trong phòng làm việc và những tủ hồ sơ cũ kỹ, bởi vì một ông Tần bằng xương bằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-ngoai-truyen-bay-dem/2508905/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.