- Sao có thể như thế được? - Ông Tần cầm chiếc khăn mềm, khẽ khàng lau chùi mặt tủ trưng bày đã sáng choang - Váy áo không thể nào biết đi! Tụ Hàn, cháu nhầm chuyện trong mơ thành chuyện thực đấy à? 
Quân Tụ Hàn hai mắt thâm quầng, lắc đầu thật mạnh, nói chắc nịch: 
- Cháu khẳng định đó không phải giấc mơ. Thậm chí cháu còn nhớ rõ cái cảm giác khi lớp che mỏng phất qua mặt cháu! 
Ông Tần hà hơi lên mặt kính, chiếc khăn mềm lau đi vệt hơi trắng, mặt kính càng thêm sáng bóng, bộ áo cưới bên trong cũng càng thêm rõ nét. 
- Chỉ là ảo giác thôi. Cháu nhìn xem, bộ áo cưới vẫn được khóa kỹ trong tủ đấy thôi. Trừ phi có người lấy trộm nó mặc lên người, nửa đêm nửa hôm mò ra giả ma giả quỷ. - Ông Tần xoay nghiêng mặt sang, vỗ vỗ lên đầu Quần Tụ Hàn như dỗ trẻ con - Nhưng cháu và bác đều biết việc này là không thể. Chỉ có giám đốc mới có chìa khóa tủ, ngoài ra không ai có thể mở được tủ kính này. Tụ Hàn, buổi tối cháu không nên thức quá khuya, tinh thần không tốt rất dễ sinh ảo giác. 
- Cháu đã nói cháu khẳng định không phải là ảo giác, cũng không phải mơ. Bác Tần, cháu dám thề cháu không nói sai nửa chữ! - Quân Tụ Hàn vô thức đưa tay lên ôm ngực, cơn đau quái lạ không hề giảm bớt sau khi cái đêm ngỡ như hoang đường ấy kết thúc, mà ngược lại còn có vẻ càng thêm trầm trọng - Bác không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-ngoai-truyen-bay-dem/2508899/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.