Chương trước
Chương sau
Nhưng ta lại không sợ chết nắm góc áo hắn, vẻ mặt ta-rất-hiểu, nói ra suy đoán nhiều năm nay: “Cha, con biết, người nhất định có nỗi khổ không nói nên lời, nên không thể công khai quan hệ của con và người. Làm con riêng, thật ra con rất tự giác, chỉ cần người cho con ăn no, cho con tiếp tục làm tiểu bá vương của dãy Hằng Sơn, con cũng không để ý đến danh phận gì đâu.”

Nghe ta nói, A Hiên im lặng, sau một lúc lâu, hắn gắt gao nắm lấy bả vai ta, ra sức rung lắc hét lớn: “Ai nói với ngươi như thế hả?!!!”

“Ối…”

Ta bực mình hất tay hắn ra, khinh bỉ nói: “Còn cần người khác nói sao? Con sớm đã đoán được.”

“Nghe này, Tiếu Tiếu.” Hắn xoay mặt ta qua đối diện với hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiếu Tiếu, ta không phải cha ngươi, ta không phải huynh đệ ngươi, cũng không phải tiền bối của ngươi.”

“Vậy người là ai?” Ta giương mắt hỏi lại.

A Hiên im lặng một lát, trịnh trọng nói: “Ta là nam nhân của ngươi.”

Phốc ——

Ta té thẳng từ trên giường xuống.

Ta bị câu ‘Ta là nam nhân của ngươi’ của A Hiên làm chấn động ước chừng ba canh giờ. A Hiên dường như đối với lời khẳng định này hết sức vừa lòng, hắn cũng không ngủ, trong ba canh giờ này, hắn luôn trông chừng ta, giải thích về cái định nghĩa ‘nam nhân’ này.

“Ta chăm sóc ngươi, quan tâm ngươi, thương yêu ngươi, như vậy ngươi cũng sẽ thử yêu ta.”

“Ta chẳng lẽ không yêu người?”

“Không phải kiểu yêu này.”

“Vậy là kiểu gì?”

“Nói đúng ra, là ngươi muốn gả cho ta. Ngươi muốn ta trở thành nam nhân của ngươi. Hiểu không? Nam nhân, phu quân của ngươi, đối tượng kết hôn của ngươi, sau này sẽ là cha của con ngươi…”

Phốc ——

Hắn lại lần nữa thành công dọa ta lăn xuống giường.

“A Hiên…” Ta từ dưới giường ngóc đầu lên: “Ta không phải trẻ con…”

“Cũng thế cả thôi.” Hắn nhìn ta, yên lặng thở dài, đáy mắt có chút ánh sáng nhu hòa: “Ngươi vẫn chỉ là trẻ con. Chẳng qua…” ôm ta lên giường, hắn cười rộ lên: “Nếu ngươi có thể cả đời không biết yêu hận, cứ như vậy ở bên ta cũng được.”

“Chỉ cần ở bên người?” Ta kinh ngạc nhíu mày, hắn nheo mắt lại, gật gật đầu: “Ừ, chỉ cần ở lại bên ta.”

Ta vui sướng ôm chầm lấy hắn, phấn khởi nói: “Vậy, A Hiên chỉ cần tốt với ta hơn bất kỳ ai, ta sẽ không bỏ đi.”

“Thật không…” Nghe lời này, hắn ngẩn người rồi chậm rãi nở nụ cười: “Ta sẽ đối tốt với ngươi hơn tất cả mọi người.”

Ta im lặng.

Ta cảm thấy có cái gì đó từ đáy lòng chảy qua, ấm áp, nhưng bi ai.

Ta lẳng lặng ôm hắn, hắn vươn tay ôm trọn ta vào lòng. Ta cùng hắn tựa cây và dây, quấn quýt dây dưa, sinh tử không rời.

Ta ở trong lòng hắn ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, A Hiên gọi ta dậy, hắn cầm trong tay một bộ phục trang mới tinh màu tím, nói với ta: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, nên mặc quần áo mới.”

Ta để hắn giúp thay đồ, sau đó thay ta chải đầu. Ta chưa bao giờ phải làm những chuyện này, đều do hắn hoặc thị nữ giúp ta, một trăm bảy mươi năm qua, hắn từ vụng về lúng túng đã làm rất thuần thục. Ta ngoan ngoãn ngồi trước gương, nhìn những ngón tay khéo léo của nam tử tuấn mỹ đang vấn cho ta búi tóc rất đẹp. Ta ngứa ngáy tay chân liền túm lấy áo hắn nói: “A Hiên, ta nhìn thấy tỷ tỷ ống trúc mỗi sáng đều vẽ lông mày, ta cũng muốn vẽ.”

“Ngươi cũng muốn vẽ?” A Hiên kinh ngạc hỏi, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của ta nói: “Tiếu Tiếu, nếu ngươi vẽ lông mày, người ta sẽ nghĩ ngươi có 2 cặp mắt đó.”

“Không thể nào…” Ta bất mãn, nhìn người trong gương, rất chi là buồn bực.

Mắt ta tuy hơi nhỏ, nhưng cũng không đến mức thế chứ.

Nhìn động tác của ta, trong mắt A Hiên tràn ngập ý cười dịu dàng, hắn vỗ lưng ta: “Được rồi, Tiếu Tiếu ngoan, mai mốt ta sẽ vẽ cho ngươi, hôm nay đi gặp khách trước đã.”

“Ai? Họ sẽ đến sao?” Ta từ ghế nhảy xuống, không đợi A Hiên trả lời, liền phóng ra ngoài.

Họ là các thúc thúc, cô cô thường xuyên đến chơi với ta, Phượng Nhi, Giản Hề, Đại Miêu, Mộc Tử Du, Quán Thanh U, Quân Hoàng… Đương nhiên, còn có Mặc Tử Dạ nữa.

Ta gọi họ là thúc thúc, cô cô nhưng họ đều không thích ta gọi như vậy. Tất cả đều giống A Hiên, bắt ta phải gọi tên, mỗi lần ta lỡ miệng kêu một câu ‘cô cô’ hay ‘thúc thúc’, họ đều nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên: “Làm ơn, đừng coi chúng ta già thế được không?”

Được rồi, kỳ thật là ta cố ý. Mỗi lần thấy điệu bộ phát hỏa của họ, trong lòng ta đều thấy thỏa mãn.

Ta hấp tấp vọt tới đại đường, sau đó giữa một đám người đang nói cười vui vẻ, ta phóng thẳng vào lòng một nam tử hoa y huyền sắc, dụi đầu vào ngực hắn, nũng nịu gọi: “Tử Dạ…”

Ta nhìn thấy hắn và mọi người, da mặt giật giật, sau đó rõ ràng còn thấy Quán Thanh U cùng Mộc Tử Du chớp chớp mắt, tiếp theo, Giản Hề cũng thật khoa trương, một tay vịn lấy góc bàn, một tay ôm mặt vô cùng đau khổ kêu to: “Trời ơi!”

Những người khác cũng ồn ào làm mấy động tác a dua, chỉ có người đang ở trước mặt ta đây, sau khi co rút cơ mặt xong thì tươi cười với ta, nhéo nhéo da mặt ta nói: “Ngươi quả nhiên khi còn nhỏ vẫn đáng yêu hơn.”

Ta không hiểu ý hắn lắm nhưng ta nghĩ hắn đang khen ta. Vì thế lá gan của ta lớn hơn chút nữa, vươn tay sờ sờ mặt hắn: “Tử Dạ có làn da đẹp quá!”

Ồ, cảm giác rất thích…

“Thật không?” Mặc Tử Dạ chớp chớp mắt, trong mắt như có ánh cười. Còn ta, rành rành nghe được tiếng nắm tay răng rắc.

Hừm…

Thật ra ta chẳng sợ.

Vì thế ta lại ngây thơ nhìn Mặc Tử Dạ, sau đó cực nhanh hôn lên hai má hắn, ngay lúc đó, ta nghe được một tiếng ‘Bùm’.

Một tiếng nổ vang lên, kế đó một nữ tử túm lấy cổ áo ta kéo lên, liệng thành một đường cong hoàn mỹ hướng về phía A Hiên vừa bước vào phòng.

A Hiên bị hành động này làm cho kinh hoảng, chạy nhanh đến đón được ta, sau đó nhíu mày nhìn về phía nữ tử áo đen vừa ném ta: “Quân Hoàng, nàng có biết làm vậy nguy hiểm lắm không, nếu ngã xuống thì sao?”

“Làm ơn đi!!” Quân Hoàng chỉ vào người ta, vẻ mặt khó tin giậm giậm chân: “Liễu Hoa Hiên, ngươi xem nàng vừa làm gì kìa?!! Ngươi đã thật sự đào tạo được một nữ lưu manh rồi đấy!! Còn nhỏ như vậy mà đã biết ăn đậu hũ người ta rồi, lớn lên sẽ thành ra thế nào nữa?”

“Hả? Thật sao?”

A Hiên nhìn quanh bốn phía, kết quả mọi người đều che kín mặt. Vì thế hắn dừng mắt trên người ta, mỉm cười hỏi: “Tiếu Tiếu, thật sao? Ngươi thật sự ăn đậu hũ Thiên Đế?”

“Không có… A…” Ta còn chưa nói xong, đã cảm thấy mông bị ai đó nhéo thật mạnh, không khỏi hai mắt đẫm lệ nhìn cái người với bộ dáng vô tội trước mắt. Đối phương còn mở to mắt hỏi ta: “Ấy, làm sao vậy?”

“A Hiên…” Ta biết hắn chắc chắn là không tin ta, nên đành rưng rưng nói: “Hung dữ gì chứ, người ta thích ăn đậu hũ thôi mà.”

“À, đậu hũ…” A Hiên ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Tiếu Tiếu, ta đã nói với ngươi, có người, được người ta cứu một mạng, kết quả còn muốn ‘ném bay’ ân nhân cứu mạng của mình, ngươi nói người như thế có phải rất xấu xa không?”

“Hả?” Tư duy của A Hiên quả nhiên tốc độ, đột nhiên đã nhảy đến vấn đề này. Nhưng ta vẫn rất chân thành gật đầu phụ họa: “Rất xấu!”

“A… Hoa Hiên” Quân Hoàng bên cạnh bỗng nhiên nở nụ cười, rặt một bộ mặt nịnh nọt ngắt ngang lời ta và A Hiên, “Ta sai rồi, lần sau không ném nữa, đem Tiếu Tiếu lại đây, lại cho Tử Dạ ôm một cái…”

“Không cần!” Ngay lúc ta dang rộng hai tay muốn bay về phía Mặc Tử Dạ, A Hiên đột nhiên dùng sức ấn ta vào lòng, mặc ta hai mắt đẫm lệ nhìn tình nhân trong mộng đang ở trước mắt mà vô cùng tàn nhẫn cự tuyệt đề nghị của Quân Hoàng.

Quân Hoàng sắc mặt lập tức trở nên tốt hơn, chạy đến ngồi bên Mặc Tử Dạ, nắm bàn tay mềm mại của hắn, sau đó ở trước mặt ta nói: “Tử Dạ, chàng xem ta đang bảo vệ chàng đấy”

Tử Dạ cái đầu ngươi!

Tử Dạ cái mẫu thân ngươi!

Tử Dạ cái tổ tông mười tám đời nhà ngươi!

Ta ở trong lòng A Hiên cắn răng, xé rách quần áo A Hiên, ôm nỗi hận nhìn qua Mặc Tử Dạ và Quân Hoàng. A Hiên bất mãn ôm đầu ta, ta lại vùng vẫy chống lại, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, cúi đầu nói: “Ta sẽ cắt phần vải của ngươi!”

Ta lập tức quay đầu, liếc mắt đưa tình nhìn A Hiên, vì thế A Hiên nở nụ cười, dắt ta ra sân để chào đón nhóm Phượng Nhi, sau đó giải phóng cho ta: “Tiểu thọ tinh, đi chơi đi.”

Nói xong, hắn liền xoay người, đi về phía Mặc Tử Dạ và Quân Hoàng. Lập tức có người xúm lại quanh ta.

Nói là đi chơi, nhưng ta cảm thấy thật ra ta đang bị người ta soi mói thì đúng hơn.

Ta bị một đám người vây ở giữa, sau đó mọi người ngồi xổm xuống, hí ha hí hửng nhìn ta như nhìn quốc bảo.

Vì thế ta giận dữ trừng họ, muốn để họ biết khó mà lui.

Thế nhưng, họ lại lộ ra nụ cười quỷ dị, Phượng Nhi đột nhiên vươn tay, béo hai má ta: “Đúng là múp míp nha…”

“Tiếu Tiếu lúc nhỏ thật đáng yêu nhỉ” Giản Hề đột nhiên sờ soạng đầu ta.

“Ừ, lúc nhỏ ngực cũng phẳng…” Đại Miêu đột nhiên ấn lên ngực ta.

“Hóa ra Tiếu Tiếu lúc 7 tuổi lại có cái dạng này…” Mộc Tử Du ở một bên cảm thán.

“Vẫn là lúc nhỏ có vẻ quy củ hơn… lớn lên lại tựu thành cái ‘đức hạnh’ gì đâu…” Quán Thanh U vuốt đầu ta cảm khái.

Ta cuối cùng không thể nhịn được nữa, trường kiếm từ lòng bàn tay trượt ra, một kiếm bổ về phía Phượng Nhi, rống giận: “Có thôi đi không hả?!”

Một kiếm bổ ra ước chừng một trăm thước, mọi người sửng sốt một giây, Phượng Nhi thì thào ra tiếng: “Ta còn tưởng rằng nhỏ sẽ không có sức, hóa ra vẫn mạnh dữ vậy…”

“Ấy, haha, chơi mạt chược đi, mọi người lại chơi mạt chược, chơi mạt chược thôi.” Giản Hề phản ứng lại trước hết, lập tức vừa hô vừa chạy, ta mắt lạnh trợn trừng, giơ kiếm lên, đoàn người lại vừa hô hào chơi mạt chược vừa tản ra.

Ta cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút, tính trở về tìm mỹ nhân Mặc Tử Dạ của ta.

Đi được không xa, bỗng ta nghe thấy tiếng ba người nói chuyện với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.