Đã rất lâu kể từ lần gặp cơn ác mộng đó.
Kim Chung Đại không bao giờ mơ tới cảnh tượng huyết nhục mơ hồ nơi chiến trường kia nhưng cũng chẳng bao giờ mơ tới bất kỳ cái gì liên quan tới Phác Xán Liệt nữa.
Thế nhưng giấc mơ đêm đó chân thật như chính cậu đã trải qua, cậu cố hết sức bắt lấy Phác Xán Liệt lại chỉ có thể nhìn bóng dáng anh càng trôi càng xa. Muốn cất cao giọng gọi anh nhưng cổ họng như bị bùn nhão chặn lại, không thể thốt ra được gì.
Cậu không dám đi nghe ngóng tin chiến sự. Cậu cố ý ngăn cản hết những cuộc thảo luận từ miệng khách.
Nhưng rồi, Kim Mân Tích vẫn xuất hiện.
Lần nữa nhìn thấy Kim Mân Tích, Kim Chung Đại cảm thấy cậu ta già nua đi nhiều. Mỗi bước đi về phía Kim Chung Đại đều vô cùng nặng nề. Kim Chung Đại nhìn thấy Kim Mân Tích bưng hộp gỗ trong tay, trong thoáng chốc đó, Kim Chung Đại muốn như một đứa trẻ tùy hứng đóng cửa không gặp.
Cậu sợ trong cái hộp Kim Mân Tích đang bưng kia, chứa Phác Xán Liệt.
"Tôi nói rồi, tôi không muốn tới tìm anh."
"Nhưng bây giờ... Không thể không tới..."
Sắc mặt Kim Mân Tích như tro tàn khiến Kim Chung Đại hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. Cậu rất muốn quay lưng về phía Kim Mân Tích lại bị từng câu của cậu ta cứa vào lồng ngực.
"Anh ấy đã chết."
"Như anh mong muốn, các người thật sự không thể ở bên nhau."
"Âm dương cách biệt rồi, anh hài lòng chưa?"
"..." Kim Chung Đại chậm rãi giương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-sat-nong/962584/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.