Tiếng ồn ào, lạnh nhạt của ai văng vẳng bên tai, cười nhạo những lời nói yếu ớt.
"Em ấy, đều là do anh làm hại."
Một ly rượu vào trong bụng, đầy tràn nỗi khổ tâm.
Măc dù từ trước, Kim Mân Tích chưa từng nghe Phác Xán Liệt đề cập bất cứ chuyện gì về Kim Chung Đại, nhưng khi Phác Xán Liệt cả người nồng nặc mùi rượu, mang đầy tâm sự trở về, thấy Kim Mân Tích chưa đi nghỉ liền lôi cậu tới trước bàn bắt đầu uống rượu. Biết rõ tối nay Phác Xán Liệt được Thẩm tư lệnh mời tới Nam Lâu, thấy vậy nên hòi han tình hình một chút, bấy giờ mới biết được là chuyện có liên quan tới Kim Chung Đại.
Đây cũng là lần đầu tiên, Phác Xán Liệt chủ động nhắc tới Kim Chung Đại với cậu.
"Là anh đã hủy hoại hạnh phúc của em ấy, chặt đứt hy vọng của em ấy."
Kim Mân Tích vốn định ngăn Phác Xán Liệt thôi rót rượu lại thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, mày chau chặt cũng đành để anh mượn thứ này trút hết nỗi lòng.
"Mặc dù muốn bù đắp, nghĩ trăm phương ngàn cách để tốt cho em ấy, nhưng mà hôm nay thậm chí cơ hội em ấy cũng không cho anh nữa."
"Cả đời này, thực sự, sợ là không có cách nào vãn hồi nữa rồi."
"Liệt ca, nếu như giữa hai người có tồn tại hiểu lầm, không phải còn có tên họ Đoàn kia sao? Đưa anh ta tới nói rõ ràng biết đâu..." Kim Mân Tích nhớ tới gã tù nhân kia, cho dù Phác Xán Liệt chuyển đi nơi khác, người này vẫn bị đem từ Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-sat-nong/962571/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.