Anh là cơn giống tố trong đời em, kinh tâm động phách lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ dẫn đến đêm dài lắm mộng.
Kim Chung Đại chưa bao giờ đoán được mình và Phác Xán Liệt sẽ đi tới nông nỗi này, xa lạ, bức bách. Thậm chí, cậu cũng không thể quên được vết tích mà Phác Xán Liệt đã để lại vào sinh nhật thứ mười sáu của mình.
Đúng, Phác Xán Liệt say nhưng lại say đến tỉnh táo. Kim Chung Đại nhìn ra từ đôi mắt u ám của anh, chỉ có ghét hận.
Ngô Thế Huân liên tiếp vài ngày không có tin tức, như vậy cũng được, tránh cho anh ấy phát hiện ra điều gì.
Kim Chung Đại nghĩ, cậu vốn nên cứ vậy sống hèn nhược cả đời, an phận trông giữ một tương lai mờ mịt, ở nơi gạch xám ngói xanh dần dần mục nát, vừa tiếp nhận hết oán khí ngày càng chồng chất của Phác Xán Liệt, vừa tiêu hao hết những mong đợi về một tình yêu không có kết quả của Ngô Thế Huân.
Dù sao, Phác Xán Liệt thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chính mình.
Mày là tội nhân.
Biên Bá Hiền chết, là do mày gây ra.
"Bá Hiền ơi, anh cảm giác phải chăng mình ngày càng hồ đồ rồi." trong phòng không thắp đèn, Phác Xán Liệt quỳ, nỉ non với tấm linh vị, "Anh tại sao lại có thể cưỡng bức cậu ta?"
Không ai đáp lại.
Sớm đã biết sẽ không có ai đáp lại.
Thế nhưng Phác Xán Liệt vẫn lặp đi lặp lại, "Anh vì sao càng sống càng hồ đồ?"
"Vì cái gì chứ?"
"Vì sao phải vì người kia mà cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-sat-nong/962561/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.