Phác Xán Liệt mơ một giấc mơ.
Trong mơ, mọi thứ đều rất bình thường, thậm chí có thể coi như là một giấc mơ ngọt ngào. Tuy nhiên lại khiến Phác Xán Liệt toát một thân mồ hôi lạnh.
Anh mơ thấy Kim Chung Đại.
Trong giấc mơ, hai người họ trước hoa dưới trăng, ngắm nhìn pháo hoa đầy trời, ôm nhau nhu tình.
Phác Xán Liệt thở hổn hển ngồi tại đầu giường lau mồ hôi trên trán.
Không, đây chỉ là mơ, trong mơ tất cả đều trái ngược!
Phác Xán Liệt thầm nghĩ mình nhất định bị ảnh hưởng bởi lần pháo hoa "đổi chủ" kia mới có thể có một giấc mơ kỳ quái như vậy. Trong lòng càng thêm vướng mắc.
Giấc mơ đó khiến anh liên tiếp mấy ngày, tâm trạng đều bất an.
Trong đầu anh luôn luôn vô thức trồi lên câu hỏi, cảm giác của anh đối với Kim Chung Đại rốt cuộc là gì? Thế nhưng lại không có kết quả.
"Mình rốt cuộc bị sao vậy? Mình đã có Bá Hiền rồi!" sốt ruột day day huyệt thái dương, Phác Xán Liệt cảm thấy đối với mình, Kim Chung Đại tựa như một cây kim, chạm một cái liền đâm sâu hơn vào lòng, muốn rút ra ngón tay lại đau nhói.
Khoảng chừng hạ tuần tháng tư, Kim Chung Đại nhận được thư từ Hán Quan.
Đương nhiên là Ngô Thế Huân gửi tới, một bức thư ước chừng đã chờ gần nửa năm.
Người đưa thư là Vương Vận Phong, một lính cần vụ trong Đội trinh sát, trước kia thường đi theo Ngô Thế Huân. Nhưng lần này hắn không bị điều đi Hán Quan cùng Ngô Thế Huân mà đóng quân tại Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-sat-nong/962555/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.