"Anh sẽ thả họ chứ?"
Kim Chung Đại không trả lời câu hỏi của Ngô Thế Huân, mà vẫn lo lắng đến an nguy của hai người kia như trước.
"Thả!"
Nghe nói như vậy, thân thể run rẩy kia mới dần dà thở đều đặn trở lại, đưa đôi mắt ngấn nước nhìn sang đôi mày kiếm đang chau lại của Ngô Thế Huân, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Không thể nói cảm tạ nhưng thực sự cũng không tính là hận.
Dù sao cũng là mình lựa chọn, chỉ cần có thể đổi được hai người kia bình an vô sự, Kim Chung Đại cậu cũng không có gì để nói.
"Em vẫn chưa trả lời tôi, có đi theo tôi hay không?"
Ngô Thế Huân nhìn thấy sắc mặt Kim Chung Đại tái nhợt, tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu, dùng ngón tay khẩy hàng lông mi dài thật dài của cậu.
Kim Chung Đại không biết phải làm sao. Đối với vấn đề nghiêm túc như vầy, nếu cự tuyệt ngược lại có thể đưa cậu vào tình cảnh nguy hiểm, nếu đồng ý có nghĩa là làm trái với lòng mình. Rõ ràng trái tim đã buộc chặt lên người người kia, không thể lấy xuống.
"Tôi sẽ không làm khó em, em có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi cũng có rất nhiều thời gian củng em dây dưa, thế nhưng Vật Nhỏ à..." Ngô Thế Huân đột nhiên ghét sát vào Kim Chung Đại, dọa đối phương lập tức cách mặt ra xa một chút, "Xã hội này vẫn cần phải nương nhờ kẻ mạnh mà sinh tồn đấy, cho dù không phải vì người kia, em cũng nên vì mình mà suy nghĩ. Dùng thân phận của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-sat-nong/238188/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.