Edit: NhiNhi
Ô Thuật Nạp cười thầm người Trung Nguyên này thật là cố hủ, chỉ xem vết thương mà nhăn nhó ra sức khước từ, hắn phun mùi rượu cười trêu nói:「 Ta cũng sẽ không làm đau ngươi, Thẩm tiên sinh ngươi sợ cái gì?」
Hắn cũng không quản đã bị Thẩm Thương Hải khước từ, thẳng sờ miệng vết thương. Rồi đột nhiên phía sau gáy bị ai nắm lấy ──
「 Cút!」 một tiếng quát, lạnh như băng xẹt qua tai hắn
Ô Thuật Nạp toàn bộ thân hình tràng kiện bị ném ra ngoài,「 phù phù 」 rơi vào trong nước, uống vài ngụm nước lã, rồi đại khụ đứng lên
Thương Tịch Tuyệt đứng ởtrước mặt Thẩm Thương Hải, hắn đưa lưng về nhau ánh trăng, trên mặt rơi xuống một mảnh dày đặc bóng ma, nhưng mà trong mắt ẩn chứa tia tức giận, Thẩm Thương Hải làm như không thấy cũng không được, trong lòng dâng lên một tia bất ổn.
Không biết Thương Tịch Tuyệt lại đến vào thời điểm này. Nam nhân phía trước liền nghĩ hắn trêu chọc Ô Thuật Nạp mà tức giận, lại hiểu lầm hắn và Ô Thuật Nạp có điều ái muội, hắn có giải thích cũng không làm rõ được. Thẩm Thương Hải cười khổ, định giải thích thì thân thể đột nhiên nhẹ bẫn, đã bị Thương Tịch Tuyệt ôm lấy bay lên không trung.
Nam nhân tay kia thì linh xe lăn, mắt điếc tai ngơ Ô Thuật Nạp ở phía sau hắn lớn tiếng chửi bậy, chỉ để ý đi nhanh trở về, đi trở về lều trại đem Thẩm Thương Hải thật mạnh ném tới mao chiên.
Thẩm Thương Hải trước mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-tich-tuyet/3229342/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.