Băng tuyết ngập trời, xuân hàn se lạnh. Từng bông tuyết nhỏ không tiếng động rơi xuống lướt qua cành cây, lả lướt bay lượn, tựa như cành dương liễu quấn trên áo du khách bên hồ Giang Nam tháng ba.
Cả vùng đất ngân trang tố khỏa, tuyết trắng liên sơn, khoan thai như bức tranh thủy mặc chấm phá truyền thần.
Một loạt dấu chân lần lượt in trong tuyết.
Đang đẩy luân y là một thiếu niên tráng kiện tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mày rậm mắt to, cực kỳ hàm hậu anh khí. Hắn lau bông tuyết hòa tan trên mặt, cầm áo lông cáo trên tay đắp lên người ngồi trên xe.
"Phu tử, trước mặt là sườn dốc phủ tuyết, chúng ta đã đi được hai đoạn sườn núi, trở về đi thôi. Mùa xuân ở Tây Vực này không thể so với gia hương ở Cô Tô, cho dù đã sang xuân, cũng chính là rất lãnh. Người tới Ung Dạ tộc chưa quá nửa năm, Ly Phong sợ người chưa quen với khí hậu ở đây, chỉ sợ đông lạnh phá hư thân thể."
"Không quan hệ, bão tuyết liên tiếp mấy ngày, khó có được ngày hôm nay thế tuyết yếu đi, chỉ là đi một chút thôi." Nam tử trên luân y hào hứng, khẽ cười chậm rãi chuyển động hai bánh xe đi trước. Thanh âm tựa nước tuyết hòa tan trong khe suối, mang theo một chút giọng mũi, xuất kỳ dễ nghe.
Khuôn mặt nam tử cũng nhu hòa, lộ ra khí tức mùa xuân ấm áp. Mi thanh mục tú, không chỗ nào là không toát ra phong thái trí thức của văn nhân Giang Nam.
Tóc rất dài không búi, chỉ dùng bố đái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-thuong-hai/134940/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.