Bóng đêm như nước, có chút hơi lạnh. Tư Phi Tình khoác áo lông đứng trước phòng, nhìn lên trời đầy sao.
Trước buổi tối bị Mạnh Thiên Dương hôn đến bất tỉnh, hai ngày qua vẫn là có chút không khỏe, bất đắc dĩ bị Vân Thương phụng mệnh bắt uống một đống bổ dược, muốn đi Tàng hoa quán, cũng bị cấm túc. Y trong lòng phiền muộn, muốn tìm Mạnh Thiên Dương hỏi rõ, đột nhiên Mạnh Thiên Dương nhưng lại giống như đã thất tung, liên tiếp hai ngày chưa thấy hắn xuất hiện trước mặt, hỏi Vân Thương, cũng là mơ hồ không biết.
Hạt sương trên y phục run rẩy, Tư Phi Tình nhẹ thở dài, giống tối qua, Y đã đứng trước phòng ngủ một canh giờ, vẫn không thấy Mạnh Thiên Dương quay về, xem ra vẫn là chờ một hồi nữa. Hơn tháng ở chung, y vô hình trung đã xem Mạnh Thiên Dương là người thân thiết nhất của mình, trừ song thân cùng tỷ tỷ ra, mấy ngày không gặp, lại phá lệ hư không*.Phá lệ hư không ( 格外空虚): vô cùng trống rỗng
Y trong lòng phiền muộn, cũng không buồn ngủ, lững thững bước đi, bất tri bất giác tới trước viện ngày đó mấy thiếu niên đá cầu, một mảnh tối đen, chỉ duy nhất một gian sương phòng còn sáng đèn dầuphát ra.
Tư Phi Tình tim đập mạnh, rùng mình, đang định quay trở về phòng, đột nhiên nghe bên trong sương phòng còn ánh đèn nọ truyền ra một tiếng thét chói tai, theo sau lại là vài tiếng rên rỉ, rõ ràng người bên trong phòng đang chịu đựng đau đớn cực độ. Tư Phi Tình cả kinh, đến gần hai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/201517/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.