Ánh mắt như đao kiếm lần lượt thay đổi giữa không trung, sát khí trong khoảnh khắc tràn ngập sân ——
” Đây là muốn ta cứu người sao?” Cục diện hết sức căng thẳng bị một thanh âm thanh thúy vang lên đánh vỡ, Mạnh Thiên Dương nghiêng con mắt, mới phát hiện trong viện không biết khi nào lại nhiều thêm hai người.
Ánh mắt nhìn Tư Phi Tình không một tiếng động, tử y thanh niên đột nhiên cười, khuôn mặt nguyên bản nhã nhặn nhưng ánh mắt hiện ra một tia sáng chói: ” Nghĩ không ra người Lăng Tiêu thành chủ yêu cư nhiên tầm thường như thế, ha ha…” vén vạt áo, hướng tháp thượng đến gần.
” Làm cái gì?” Mạnh Thiên Dương một chưởng chém ra, lại bị một cỗ lực đạo nhu hòa vô hình làm tiêu tan, hắn cả kinh, nhìn thẳng trung nên văn sĩ cùng tử y thanh niên đồng loạt xuất hiện.
“Đắc tội rồi, chỉ là thiếu chủ nhà ta toàn thân có dấu độc vật, Lâu chủ tùy tiện ra tay, còn sợ độc trùng không có mắt, làm bị thương lâu chủ.” Thu tay vào ống tay áo, trung niên văn sĩ nho nhã lễ độ chắp tay vái chào, ngược lại làm cho cơn phẫn nộ của Mạnh Thiên Dương không thể nào phát tác. Vừa quay đầu, nhìn thấy Thất thiếu gia ngốc lăng một bên, văn sĩ kia ngây ra, trong mắt mang theo vài phần hoảng hốt.
Lăng Tiêu thỉnh người này tới cứu Tư Phi Tình? Mạnh Thiên Dương ngạc nhiên nghi ngờ, thấy tử y thanh niên cúi người xem xét khí tức Tư Phi Tình, nhất thời cũng không dám làm xằng.
“Như thế nào?” Lăng Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/1318231/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.